Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2016

Chương năm: ngọt ngào pha lẫn đắng cay

      Một buổi sáng tinh mơ, không khí se se lạnh làm cho ta có cảm giác rất sảng khoái. Cả người nhà họ Triệu ai cũng đều đang bận bày dọn cho một dịp gì đó trừ Triệu Bạch Nhi vì cô nàng đang tận hưởng giấc ngủ ngon lành mà hết một năm cô mới có. Mọi người đều năm lần bảy lượt đều vô kêu Bạch Nhi nhưng càng kêu thì cô càng vùi đầu vào chăn ngủ nhiều hơn. Người cuối cùng vô đánh thức cô là Lưu Dĩnh nhưng cô vẫn không chịu dậy, thế là anh dùng những lời nói làm Bạch Nhi áy naý và anh đã thành công. Quả nhiên cô lập tức dậy ngay vì cô không bao giờ muốn làm anh buồn. Cô khẽ cau mày nhìn anh rồi hỏi :
            - Anh kêu em dậy vào giờ này làm gì? Mới sáu giờ thôi mà.
            - Hôm này là ngày dỗ của ông nội em, em tính ngủ tới trưa luôn à? Với lại chúng ta phải đi mua đồ để chuẩn bị chứ!
            - Rồi rồi, anh đi ra ngoài cho em thay đồ đi.
            Lưu Dĩnh khẽ thở dài rồi bước ra ngoài ngay, Bạch Nhi khẽ cau mày nhìn anh rồi lập tức thay đồ. Cả hai người cùng nhau đến trung tâm mua sắm. Do hôm nay là ngày chủ nhật nên trung tâm rất đông kẻ qua người lại. Cả hai người cùng nhau đi vòng quanh và lựa những thứ cần thiết. Cả hai đi cùng nhau rất hay cười đùa nhưng Bạch Nhi không hề biết rằng là những cô gái khác đều đang nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Quả thật nếu như ánh mắt có thể giết người được thì cô giờ đã bị giết bởi các ánh mắt khác. Trong khi đó, cô lại rất thản nhiên nói chuyện thân thiết với Lưu Dĩnh. Cách xa bọn họ, một nam nhân sở hữu một khuôn mặt hoàn mỹ, ngũ quan tinh tế đang nhìn họ với một đôi mắt đượm buồn. Thật ra đôi mắt đó không hề nhìn Lưu Dĩnh mà đang tập trung ánh mắt lên người Bạch Nhi. Anh nhìn cô rất tập trung, không hề di chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
              Trong khi anh chàng đó đang nhìn thì Lưu Dĩnh đang đứng lại xem danh sách những thứ cần mua, còn Bạch Nhi thì nhìn anh tiếp tục lựa đồ. Bỗng nhiên, có một bóng người lướt qua cô khiến cô giật mình và sững lại. “ Bóng người đó… bóng người đó trông rất là quen. Lẽ nào là… ” , đôi mắt của cô ánh lên sự nghi ngờ và kinh ngạc. Cả hai đều pha trộn lẫn nhau trong đôi mắt đen láy của cô. Bạch Nhi xoay người rồi vội vã đuổi theo bóng dáng đó. Bây giờ, trung tâm mua sắm
này rất đông người qua lại mà bóng người đó quả thật đi rất nhanh làm cô khó mà đuổi kịp được.  Bạch Nhi dùng hết tất cả sức lực mà chen qua từng người và chạy thật nhanh để đuổi kịp người đó. Cô đã chạy hết sức nhưng vẫn không được, người đó đã hòa lẫn vào đám đông rồi. Cô rất không cam tâm vì cô nhất định phải biết được người đó là ai. Cô đang ngó xung quanh thì bỗng có một bàn tay nắm chặt lấy tay của Bạch Nhi, cô xoay người nhìn thì thấy Lưu Dĩnh mặt tức giận đang nhìn cô chằm chằm. Bạch Nhi ngây người nhìn anh, lần đầu tiên cô thấy anh tức giần như vậy. Lưu Dĩnh cau mày nhìn cô rồi cố nén hết tức giận mà nói:
            - Anh chưa kịp nói gì hết mà em đã bỏ chạy là sao hả?
            - Ơ… em xin lỗi. Em quên mất là còn có anh nữa! - Bạch Nhi cúi mặt mà nói với một giọng nhỏ lí nhí gần như không nghe được.
            - Mà ban nãy em chạy đi đâu vậy? - Lưu Dĩnh mặt đã hơi dịu lại nhưng anh vẫn nhìn cô chằm chằm mà hỏi
            - … Gặp người quen.
            - Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa! Ta đi về đi…
            Bạch Nhi khẽ gật đầu rồi cùng anh ra khỏi đó, cả hai nhanh chóng chạy về nhà để còn kịp chuẩn bị cho ngày dỗ đó. Nhưng khi vừa về tới nhà thì Bạch Nhi và Lưu Dĩnh lại nghe thấy tiếng ai oán và tiếng an ủi phát ra làm họ lập tức nghĩ ngay có chuyện xảy ra lúc cả hai không có ở đó. Hai người lập tức chạy vô nhà ngay thì thấy mọi người đang nói chuyện với một chàng trai trông rất chững chạc và chín chắn. Mọi người nhưng thật ra là nữ nhân nhà họ Triệu thôi. “ Thật là tội nghiệp cho anh, bị từ chối một cách thẳng thắn như vậy mà anh lại rất hoàn hảo nữa ” - tiếng Triệu Thiên Trúc đang trách mắng và còn có tiếng cô Lưu nữa: “ Không ngờ cô gái đó lại không có mắt nhìn người như vậy! ”. Bạch Nhi và Lưu Dĩnh ngây người nhìn họ một lát nhưng Bạch Nhi đã nhanh chóng để ý đến chàng trai kia. Cô liếc mắt nhìn anh chàng đó,  cô lập tức kinh hãi khi thấy người đó. “ Là … là Lâm Phong! Sao anh ấy lại ở đây? ”, Bạch Nhi thẫn thờ một lúc cho đến khi mắt của anh đã nhìn cô nhưng không lâu lắm. Anh nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh lùng kèm chút khó chịu, ánh mắt đó của anh tựa như hàng ngàn con dao đâm thẳng vào tim của cô tạo ra một vết thương không nhỏ trong lòng cô - một vết thương đủ dể cô khắc cốt ghi tâm, để đau lòng trào dâng trong cô. Bạch Nhi lập tức đáp trả anh lại bằng một ánh mắt lạnh như băng rồi khẽ khàng cất tiếng:
- Anh đây là…
            - Hạ Lâm Phong, cô đây còn gì muốn hỏi nữa không? - Bạch Nhi hơi cau mày nhìn anh rồi thầm nghĩ: “ Muốn đóng kịch? Được, em sẽ đóng kịch cho anh thấy ai giỏi hơn! ”. Cô mỉm cười thật nhẹ làm ai cũng hơi sững sờ khi thấy cô cười.
            -  Không biết anh Hạ đây đang nói gì với người nhà tôi không?
            - Chỉ là kể về một người mà tôi yêu rất nhiều nhưng lại từ chối cùng nhau đi hết con đường đời còn lại thôi. - anh cười nhìn cô nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
            - Ai mà không có mắt thế?
            - Vương Đông Nghi, đúng là cô ấy không có mắt thật.
            - Anh tỏ tình với cô ấy vào ngày tháng năm nào vậy?
            - Ngày XX tháng XY và năm XYYX.
            Ngay lập tức, tim Bạch Nhi như bị thắt lại; cô hoàn toàn không tin vào tai mình nữa. “ Ngày XX tháng XY và còn năm XYYX nữa ư? Đó không phải là ngày anh ấy cầu hôn mình ư? Nhưng anh ấy lại trả lời là Vương Đông Nghi! Có thể anh ấy cầu hôn mình trước rồi đến Đông Nghi hoặc anh ấy cầu hôn em ấy trước rồi đến mình? ”, Bạch Nhi bây giờ rất bối rối. Cô đem các chi tiết lặt vặt và trước kia sắp xếp lại, Bạch Nhi đã chọn câu trả lời thứ hai cho sự thắc mắc của mình. Cô khẽ nghiến răng rồi bước ra ngoài mặc cho sự bàn tán đang bắt đầu. Lưu Dĩnh xin lỗi
Lâm Phong rồi theo cô ra ngoài. Bạch Nhi đang đi thì bỗng bị Lưu Dĩnh kéo tay lại, cô giựt tay mình ra khỏi anh rồi cất tiếng bảo:
            - Chuyện gì?
            - Em sao vậy? Tự nhiên bỏ ra ngoài mà người kia là gì của em và có quan hệ gì với em vậy?
            Đã như vậy thì cô cũng không muốn giấu Lưu Dĩnh nữa, cô nhẹ nhàng cất tiếng với một giọng đầy bi thương:
            - Là người mà em luôn nhớ tới, đó là người mà em yêu hết mình, là người mà em suốt kiếp này mãi yêu và cũng là người duy nhất mà em sẽ yêu cho đến hết cuộc đời này. Yêu anh ấy rồi thì thật khó để quên anh ấy đi nhưng làm sao để em có quên được anh ấy chứ? Có thể em không xứng với anh ấy nhưng mà em vẫn muốn tiếp tục dù em đã bỏ chạy không biết bao lần. - Cô quả thật là không biết những nói vừa rồi của cô tựa như hàng ngàn, hàng vạn con dao đâm thẳng vào tim anh.
            - Anh ta … có yêu em không? - Lưu Dĩnh cố gắng hỏi cô với một giọng bình thản nhất.
            - Hoàn toàn không và cũng không hề có thiện cảm với em nữa. - Bạch Nhi trả lời một cách dứt khoát.
            - Vậy sao em vẫn yêu anh ta?
            - Lưu Dĩnh à, yêu luôn luôn không có lí do. Yêu là cứ yêu thôi, khi nào anh yêu một người con gái mãnh liệt thì anh sẽ hiểu thôi.
            “ Khi nào yêu thì sẽ hiểu? Còn ai hiểu được cảm giác này hơn anh? Mười hai tuổi thích em rồi dần dần chuyển thành tình yêu, em nghĩ chỉ mình em yêu được cảm giác đó à? ” - Lưu Dĩnh thầm suy nghĩ nhưng Bạch Nhi bỗng khẽ thở dài rồi ngước đôi mắt đượm buồn của mình lên bầu trời, ngay lúc này thì ở nơi khóe mắt của cô đã đọng một giọt lệ long lanh. Bạch Nhi khóc không phải vì buồn mà cô đã lâu luôn muốn nói thẳng ra những gì mình nghĩ để bớt mệt mỏi nhưng cô quả thật không biết nên nói cùng ai cho thỏa lòng. Nói ra những điều này, Bạch Nhi đã thấy cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn. Lưu Dĩnh nhẹ nhàng kéo cô lại ôm vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ đầu cô như dỗ trẻ em. Anh và cô cứ như vậy mãi đến khi cô Lưu phát hiện rồi bảo: “ Muốn có riêng tư ôm nhau thì để hôm khác đi mấy đứa. ” làm cả hai người mặt lập tức đỏ như quả gất.
            Hai người nhanh chóng vô nhà để ăn dỗ thì mới biết Lâm Phong cũng ăn luôn. Anh bị bà Triệu Lam Huệ kéo lại không cho đi làm anh phải ở lại luôn. Có điều trong suốt bữa ăn, điều làm anh khó chịu chính là Lưu Dĩnh. Lưu Dĩnh cứ cười rất thân mật với Bạch Nhi mà cô còn cười đáp trả nữa làm anh cảm thấy không chịu nổi. Mặc dù Bạch Nhi thường không để ý mọi chuyện lắm nhưng cô cũng phải để ý thấy ánh mắt khó chịu của anh đang nhìn mình. Bạch Nhi quyết định không thèm để ý đến anh nữa nhưng mà trong suốt bữa ăn, cô vẫn luôn liếc mắt nhìn anh một chút.
            Sau khi ăn xong, cô định đi phụ rửa dọn chén bát thì giọng của cô Lưu từ đâu đã vang tới: “ Tiểu Nhi, tối nay con ngủ với Lưu Dĩnh nhé? ”, Bạch Nhi khẽ gật đầu rồi quay người tiếp tục việc mình đang làm. Lưu Dĩnh nhìn Bạch Nhi rồi khẽ thở dài, anh quay sang hỏi cô Lưu:
            - Mẹ, Bạch Nhi có phòng mà thì tại sao phải ngủ ở phòng con? Mẹ không sợ con làm gì em ấy à?
            - Hạ Lâm Phong sẽ ngủ ở nhà chúng ta tối nay vì bà nội của tiểu Nhi đã bắt nhóc ấy ở lại rồi. Mẹ cho cậu ấy ngủ ở phòng tiểu Nhi đấy, còn con sẽ ngủ với tiểu Nhi. Với lại mẹ không lo đâu vì một đứa đậm chất quân tử như con không thèm làm gì tiểu Nhi đâu nhỉ? - Nói thì thế nhưng cô Lưu lại nháy mắt với Lưu Dĩnh.
            Thật ra cô cũng muốn Bạch Nhi làm con dâu nhà cô, Lưu Dĩnh dù gì cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi mà vẫn chưa chịu kết hôn với ai cả. Anh không phải là không có người muốn làm vợ anh mà do anh không chịu đồng ý thôi. Hồi nãy, lúc hai người ôm nhau quả thật rất giống một cặp tình nhân và cô Lưu cũng tinh mắt thấy Lưu Dĩnh nhà mình có ý với Bạch Nhi. Cô cũng rất tốt nên cô Lưu sẵn sàng tác thành giúp hai đứa.
           Ngay lập tức, từ đằng sau lưng của cô Lưu đã vang lên tiếng của Triệu Thiên Trúc, giọng của cô chứa đầy vẻ khó chịu:
            - Tại sao cô ta lại ngủ trong phòng Lưu Dĩnh?! Thật là quá quắt, bộ cô ta không biết xấu hổ à?! - Triệu Thiên Trúc trừng mắt nhìn Bạch Nhi thản nhiên xuống bếp.
            - Vì hết phòng rồi, chỉ còn mình phòng của con với Lưu Dĩnh à mà con thì không chắc chắn không cho tiểu Nhi ngủ cùng rồi nên cô bé sẽ ngủ với Lưu Dĩnh. - Cô Lưu thản nhiên nói.
            - Mà em quan tâm làm gì? - Lưu Dĩnh từ tốn hỏi.
            Triệu Thiên Trúc lập tức cúi gầm mặt rồi khẽ nghiến răng lại, hai người nhà họ Lưu đó thản nhiên quay đi và để mặc cô như vậy. “ Khoan đã! Cô ta … sẽ ngủ ở phòng tôi …”  - Cô gằn giọng nói. Hai người đó từ từ xoay đầu lại nhìn cô rồi nhẹ nhàng buông một câu: “ Tất nhiên. ”, Thiên Trúc đờ mặt nhìn hai người đó đi xuống bếp phụ Bạch Nhi. Cô nàng khó chịu quay đầu bỏ vào phòng.
            Bây giờ, mặt trời đã buông xuống, màn đêm đang bao phủ lấy bầu trời. Trong một ngôi nhà, chỉ có một người đang ngồi coi điện thoại và ăn trái cây. Người đó chính là Triệu Bạch Nhi, cô đang ngồi coi thời tiết để xem ngày nào nên quay lại Thượng Hải. Sau khi đã xem xét tỉ mỉ, cô quyết định về Thượng Hải vào ngày nghỉ Tết cuối cùng. Bạch Nhi sau khi đã ăn hết bát trái cây liền đứng dậy đi xuống bếp, sau đó thì cô vô phòng lấy đồ của mình sang phòng Thiên Trúc. Lúc bước vô phòng, cô thấy Thiên Trúc đang ngồi bên chiếc bàn của cô và học bài rất ngiêm túc. “ Cũng phải, dù gì cô cũng đang là sinh viên. Đang nghĩ tết mà Thiên Trúc cũng học thì quả thật cô rất chăm chỉ học hành. ” - Bạch Nhi thầm nghĩ. Cảm thấy có người đang nhìn thì Triệu Thiên Trúc lập tức xoay người nhìn, cô nàng bất giác khẽ cau mày rồi tiếp tục việc đang làm trong khi Bạch Nhi vẫn nhìn. “ Cô … có yêu … Lưu Dĩnh không? ” , Triệu Thiên Trúc mấp máy đôi môi anh đào của cô. “ Không! ” - Bạch Nhi thẳng thắn trả lời và đây đúng là một câu trả lời dứt khoát. Triệu Thiên Trúc sau khi nghe thấy câu đó thì bất giác một đường cong hoàn mỹ xuất hiện trên đôi môi đó, cô khẽ thở phào. Bạch Nhi nhìn thêm một lát nữa thì bỏ ra ngoài đi tắm, cô bước ra khỏi phòng rồi đi thẳng đến phòng tắm. Bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, Bạch Nhi đoán là Lưu Dĩnh liền nói: “ Có chuyện gì không anh? ” nhưng câu trả lời lại sự im lặng. Cô bỗng nhiên cảm thấy cái cảm giác khi bàn tay ấy nắm rất quen thuộc và cả hơi ấm của bàn tay ấy nữa. “ Là… là … ” - Bạch Nhi thầm nghĩ rồi bất giác quay đầu nhìn người đó. Tức thì, khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Phong đập vào mắt cô, cô thẫn thờ nhìn anh một lát. Lâm Phong khẽ cất tiếng:
            -Tại sao? Tại sao lại khẳng định là tôi không yêu cô một cách chắc chắn như thế? - Giờ Bạch Nhi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
            - Tôi thấy sao thì nói vậy đấy mà đó chẳng phải là sự thật ư?
            - … Nếu tôi nói tôi yêu em thì em cảm thấy thế nào?
            - …
            - Em thấy sao? Nếu muốn thì …
            - Nực cười! Anh nghĩ anh là ai mà nghĩ tôi sẽ yêu anh? Nói cho anh biết, nếu tôi làm bạn gái anh thì tôi sẽ cảm thấy rất nhục …
            Bỗng nhiên cô không nói được nữa. Môi anh đã chạm vào đôi môi mềm mỏng của cô từ bao giờ. Anh đẩy lời của cô vào bên trong khiến cô không thể nói tiếp. Đôi môi anh chà xát với đôi môi của cô, có sự chiếm hữu nhưng không kém phần dịu dàng. Bạch Nhi đang tính nói gì đó thì anh lại tiếp tục tấn công khiến lí trí còn vương sót lại của cô đã biến mất. Cô cảm nhận được vị ngọt từ môi anh, cô chưa bao giờ biết vị ngọt ra sao cả .
           Bạch Nhi đang cảm thấy rất ngọt ngào thì bỗng nhiên lí trí của cô đã quay lại. Cô lập tức đẩy anh ra rồi dùng hết sức tát cho anh một cái thật nãy lửa. Năm dấu ngón tay in đậm trên một bên mặt của anh, Lâm Phong chầm chậm đưa tay lên chỗ cô vừa tát cùng với một khuôn mặt cực kì ngạc nhiên. Nhìn thấy vết tát trên mặt anh, cô cũng không khỏi đau lòng nhưng vừa nãy, khi ann hôn cô, Bạch Nhi cảm thấy rất sợ hãi và không muốn tiếp tục đón nhận nụ hôn của anh. Cô đang mặt lại rồi gằn giọng: “ Đừng có … đụng vào người tôi! ”, nói xong cô liền quay người bỏ đi thật nhanh. Anh liền nắm tay cô rồi mấp máy: “ Bạch Nhi, anh yêu em và đó là sự thật. Sự thật này sẽ mãi mãi không thay đổi. ” . Cô hơi khựng người lại rồi lập tức hất tay anh khỏi người mình, cô nhanh chóng bỏ vào phòng của Thiên Trúc mặc cho anh vẫn đứng đó nhìn mình bỏ đi.
            Cô vô phòng rồi lập tức lên giường ngay, cô khẽ khàng nhắm nghiền đôi mắt lại và nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Từ các chi tiết vụn vặt cho đến mọi chuyện, cô quả thật không hiểu mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào. Bạch Nhi cứ hoang mang nghĩ như thế cho đến khi cô đã thiếp đi lúc nào không hay.
            Sáng mai là một ngày mưa rào, cô khe khẽ mở mắt rồi bươc ra khỏi phòng. Lúc cô dậy là vẫn còn rất sớm nên mọi người vẫn còn ngủ. Bạch Nhi chầm chậm đến gần phòng của mình, cô nhẹ nhàng mở cửa ra. Trên giường hoàn toàn không có bóng người, Bạch Nhi thầm nghĩ: “ Anh ấy quả nhiên đi rồi. ”. Nghĩ đến đây, Bạch Nhi cảm thấy có chút buồn và mất mác.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tổng số lượt xem trang