Chương
1 : Diện mạo mới
Vu
Minh Nguyệt – Khuynh Nhan khẽ khàng đáp xuống một lầu các…
Chân
vừa khẽ chạm , đã nghe bốn thanh lên tiếng cùng lúc :
- Đại
tỷ , người có sao không ?
Khuynh
Nhan nhẹ nhàng mỉm cười ,từ lan can bước vào trong phòng :
- Chỉ
một số việc nhỏ , ta tự lo liệu.
Thanh
Uy vận cẩm bào màu vàng nhạt, đang lau kiếm bỗng ngẩn lên :
- Đại
tỷ , Lạc Hắc Yên hoàng đế lại bỏ đói hơn nghìn người để làm trống thành.
- Uy
, đệ đừng nói nhiều nữa , đại tỷ biết cả rồi. – Thanh Vũ hừ mũi , hắn đang gấp
y phục.
- Này
, rút cục đại tỷ biết thì sao ? Có can hệ gì đến hai huynh không ? – Hoàng Đan
cười khẽ , tay không ngừng nghỉ tìm thuốc
Minh
Nguyệt mệt mỏi ngã phịch xuống đệm , mọi người liền hoảng hốt , một cô gái nhỏ
tuổi nhất đám , mặc y phục màu trắng vội vàng chạy tới.
Máu
đỏ loan ra , thấm đẫm một phần y phục
màu đen của Minh Nguyệt.
- Đại
tỷ , người lại bị thương rồi. – Linh
Phất thút thít khóc
Khuynh
Nhan thều thào :
-
Không liên can, các đệ lui ra , để cho Linh Phất và Hoàng Đan chữa trị cho ta.
Thanh
Uy Thanh Vũ liền đi ra phía ngoài. Hoàng Đan đỡ nàng nằm xuống , Linh Phất liền
vương tay cởi y phục của Khuynh Nhan.
Miệng
vết thương nhìn là biết vừa bị đao quang lia qua.
Khuynh
Nhan khẽ vận nội công , hoa bỉ ngạn liền xuất hiện. Vết thương lành lại. Hoàng
Đan nhanh nhẹn bôi thuốc , dùng vải sạch quấn vết thương ngay lưng lại.
Linh
Phất ngây người :
- Đại
tỷ , người quả là mỹ nhân khuynh quốc.
Khuynh
Nhan cười khổ , nắm lấy tay Linh Phất :
-
Muội và Hoàng Đan cũng rất xinh đẹp.
Câu
chuyện tạm ngưng lại…Ai nấy đều đã an vị trên giường.
Khuynh
Nhan ngồi bên bệ cửa sổ , vẻ mặt buồn tẻ ngắm trăng trên cao.
Phong
Thiên , chàng yêu người con gái tên Vân Nhi đó lắm đúng không , chàng quên ta
rồi, hoàn toàn là như vậy.
Khuynh
Nhan thở dài một tiếng , liền bị Hoàng Đan nghe thấy , nàng ta bước lại gần
Khuynh Nhan :
- Nhan
, tỷ đừng đau lòng nữa , mai ta còn phải gặp hoàng đế.
Khuynh
Nhan tức giận , đôi mắt âm lãnh vài phần khẽ liếc Hoàng Đan , Hoàng Đan hiểu ý
liền nói :
- Ở
trong cung nghe nói có một con sư tử trắng , được Hắc Yên hoàng đế sủng ái vô
cùng , từ khi thánh nữ qua đời , con sư tử không quan tâm tới sự đời , chỉ lặng
lẽ sống trong vườn thượng uyển.
Ánh
mắt Khuynh Nhan liền lập tức đông cứng lại. Tiểu Bạch , ngươi thương nhớ ta đến
vậy sao ?
Nghĩ
ngợi hồi lâu , Khuynh Nhan liền gục xuống , Hoàng Đan liền đưa ta đỡ lấy nàng ,
nhẹ nhàng đặt lên giường , lại ưu sầu đắp chăn cho nàng :
-
Khuynh Nhan tỷ , không , Minh Nguyệt tỷ , người đừng bi ai , hãy để cho huynh
muội chúng ta xử lý , người như vậy, đến xương cũng có thể không còn đấy.
Khuynh
Nhan khẽ cựa quậy trong chăn , liền vương tay ôm lấy Hoàng Đan , nghĩ thầm : “ Mai
chắc chắn sẽ đặc sắc lắm đây”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét