Chương
4 : Gia thế
3
ngày sau...
Tử
Nguyệt uể oải, nằm trên giường chung với Tử Ngân, còn cả Hạ Hạ đáng yêu nữa.
May mà nàng tìm được cuốn nhật ký của Tử Nguyệt ở đây chứ không là nàng cũng
không biết làm sao. Tử Nguyệt cất tiếng:
- Tỷ
tỷ, Mĩ Tuyết là đối thủ của chúng ta phải không?
-
Muội nói gì vậy, con nhỏ Mĩ Tuyết là con cưng của lão gia. Cũng vì mẫu thân
chúng ta mất quá sớm nên mụ Tuyết Ngọc mới lộng hành. Nhưng cũng tội cho bà ta,
em của mẫu thân chúng ta là Lưu Hạ cũng về làm dâu cùng lúc với mẫu thân. Dì ấy
thật tốt, yêu thương chúng ta sau khi mẫu thân mất, đối xử như con ruột, lại
còn sinh cho lão gia 3 đứa con trai...- Tử Ngân phun một lèo.
- Là
Tử Nguyên, Tử Bạch, và Hạ Hạ đáng yêu.- Nguyệt ôm Hạ Hạ vào lòng, thằng bé cười
tươi hết sức.
- Ừ,
năm nay Hạ Hạ 7 tuổi, muội 11 tuổi, ta 14, còn Mĩ
Tuyết
13 tuổi, Tử Nguyên huynh 18, Tử Bạch huynh 17 tuổi.- Tử Ngân tiếp tục nói.
-
Vậy, dì và mụ Tuyết Ngọc ngang hàng nhau?- Tử Nguyệt nói
-
Không, mụ Tuyết Ngọc chỉ nhỏ hơn một xíu thôi- Tử Ngân tinh nghịch mỉm cười.
- Tỷ
tỷ, tỷ cũng biết súng sao?- Tử Nguyệt hỏi
- Ừ,
ta có thấy qua nhưng súng của muội thật kì lạ, có tận 2 nòng.
- Kệ
đi, thôi ngủ, à, sáng mai ra vườn muội sẽ pha trà cho tỷ uống nha- Tử Nguyệt
ngáp ngáp.
- Ừ,
mai múa cho tỷ xem.
Sáng...
Tử
Nguyệt dậy thật sớm, dọn trà, và làm mấy việc lặt vặt. Hôm nay cô mặc một bộ đồ
màu lam nhạt, giống hệt như vũ nữ của mông cổ. Tử Ngân tiến tới, đi sau là Tử
Bạch và Tử Nguyên. Hạ Hạ chạy nhanh hết mức có thể để lao vào lòng Tử Nguyệt.
Thằng bé đang chạy thì vấp 1 cái, Nguyệt vội lao tới, ôm ngay vào lòng. Mọi
người chứng kiến đều ngạc nhiên, thân thủ thật nhanh. Nguyệt hôn chụt một cái
lên đôi má phúng phính của Hạ Hạ, hỏi:
- Sao
không? Hạ Hạ...
Hạ Hạ
ôm chặt Tử Nguyệt. Tử Bạch lên tiếng:
-
Muội thay đổi nhiều quá đấy, ta nhớ lúc trước muội là tiểu thư yếu đuối mà..
-
Thời thế thay đổi, nam nhi đánh trận hiển hách, chẵng lẽ nữ nhi ko được.- Tử
Nguyệt quay lại cười tươi với Tử Bạch. Tử Bạch bất giác quay đầu, nụ cười thật
đẹp, thật tinh khiết.Tử Nguyên nói:
-
Này, muội định để cho ta nhịn đói à?
-
Không, muội rót rựu liền đây...- Tử Nguyệt vội buông Hạ Hạ trên tay, và xách
lồng thức ăn đặt lên bàn, bày ra dĩa, rót rựu rót trà, đôi tay trắng lượn qua
lượn lại vô cùng thuần thục. Mọi người lại tròn mắt ngạc nhiên. Tử Nguyệt làm
xong liền ngồi xuống:
- Ăn
thôi.
- Ừ.
Ngoài
cổng.
2
chiếc xe ngựa đỗ tại cổng. Từ 2 chiếc xe bước ra 2 nam nhân, tuy phục y đơn
giản nhưng toác lên vẻ cao quý. Hiền Văn Quân vội chạy tới nói nhỏ:
-
Tham kiến hoàng thượng, tham kiến Thiên Vương.
- Bỏ
đi, vào nhà rồi nói.- Người được gọi là hoàng thượng mỉm cười rồi phất tay đi
vào nhà.
- Hôm
nay Hiền tướng quân sẽ tiếp ta chỗ nào?- Thiên Vương nửa đùa nửa thật.
- Bẩm
Thiên Vương, ở trong vườn ạ...- Hiền tướng quân lễ phép nói.
- Bỏ
cái thói cung kính đó đi, không là ta phế luôn chức đại tướng quân của khanh
đó.- Hoàng thượng phi phi tiếu tiếu nói.
-
Vâng.- Văn Quân cười.
Ba
người bọn họ đang đi tới khu vườn nơi bọn Tử Nguyệt đang vui đùa thì nghe tiếng
Tử Nguyệt cười khúc khích, tiếng Tử Ngân vui vẻ ngâm thơ. Mọi người vội bước
nhanh và nấp sau một hòn non bộ để xem coi chuyện gì đang xảy ra. Tử Nguyệt ôm
Hạ Hạ lướt qua lướt lại, Tử Bạch đuổi theo, Tử Ngân cười nhè nhẹ, Tử Nguyên ôm bụng
cười lăn. Ai cũng có thể nghe thấy nội tình:
-
Muội dám cướp Hạ Hạ, Hạ Hạ là đệ đệ của huynh, trả lại...- Tử Bạch đứng lại đấu
khẩu với Tử Nguyệt. Nguyệt không thèm để ý Tử Bạch, hỏi một câu với Hạ Hạ:
- Hạ
Hạ ngoan của tỷ, đệ muốn theo ai?
-
Tỷ...- Thằng bé chỉ chỉ vào Nguyệt. Tử Nguyệt cười khúc khích. Tử Bạch tím mặt,
bước lại đình, cầm bình rựu nốc một hơi. Lại nói về 3 người đang núp sau hòn
non bộ. Hiền tướng quân mặt đủ màu, liếc nhìn hoàng thượng. Bỗng hoàng thượng
bước tới đình, Thiên Vương cũng bước theo. Mọi người đang chơi bỗng thấy hoàng
thượng và Thiên Vương đi tới liền biến sắc, vội thi lễ nhưng hoàng thượng vội
vàng nói:
-
Miễn miễn.
- Là
ngươi...- Tử Nguyệt chỉ vào mặt Thiên Vương.
- Ờ.-
Hắn thản nhiên nói. Tử Nguyệt vội lao về phòng, tốc độ nhanh khủng khiếp, khi
quay lại thì thấy trên tay Tử Nguyệt cầm một khẩu súng. Tử Ngân giật phăng khẩu
súng, nói nhỏ:
-
Không được vô lễ, hoàng thượng đó.
Tử
Nguyệt nghe đến đây liền núp ngay sau lưng Tử Ngân. Hoàng thượng cười:
-
Thôi, hôm nay chơi thoải mái, bỏ cái chức vụ hoàng thượng của trẫm đi.
- Vậy
xưng hô như thế nào?- Tử Bạch nói
-
Hoàng thượng ca ca...- Tử Nguyệt phun ra 4 chữ, Tử Nguyên liền gõ một cái vào
đầu Tử Nguyệt:
- Nha
đầu ngốc.
Hoàng
thượng cười ha hả. Thiên Vương cũng cười nhẹ. Hoàng thượng nói:
- Gọi
ta là Thập Nhất, gọi Thiên vương là Phong Thiên.
Nguyệt
gật gật đầu, nói tiếp:
-
Không được gọi là hoàng thượng ca ca, Thiên Vương ca ca.
Thập
Nhất cười vui vẻ:
-
Đúng là nha đầu ngốc.
Tử
Nguyệt phồng má lên, tỏ vẻ không đồng ý, Phong Thiên thấy vẻ mặt Tử Nguyệt thật
đáng yêu a.
Quay về danh sách chương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét