Loạn Thế
Tác giả : Nghi Giao Chi Hàn
Văn án :
Hiền Tử Nguyệt chỉ là cô bé 11 tuổi xuyên không tới Ngạo Thiên quốc , gặp
được 1 vị vương gia đẹp trai vô đối và mỹ nam các nước đều đem lòng yêu thích
nàng . Nguyệt lựa chọn vị vương gia ấy : Phong Thiên .Nhưng hắn phụ nàng , lại
đi cưới người con gái khác. Hắn muốn thế gian này , vậy nàng sẽ làm Loạn Thế
gian đẹp đẽ trong mắt của hắn.
Quyển 1: Mộng hồng trần
Chương
3 : Yểu điệu thục nữ , quân tử hảo cầu
Mĩ
nhân đâu, vào nhanh lên...- Hạo vương gia nói to, liền lập tức Dạ Thi bước vào,
tuy khăn che mặt màu tím đã giấu được gương mặt của nàng nhưng, mùi hương yêu
mị vẫn làm say lòng người.
- Hóa
ra chỉ là một tiểu vũ cơ...- Hắn lên tiếng, hắn là Thiên vương gia mà chỉ được
coi tiểu vũ cơ múa thôi sao.
-
Không sao, ta sẽ góp phần vui,...-Nhung vương gia mỉm cười và lấy cây đàn tranh
ra. Dạ Thi múa theo điệu nhạc tranh réo rắc của Nhung vương gia. Bỗng 4 con dao
găm lao tới, nàng không dùng võ hất dao găm ra mà khéo léo lượn mình múa và né
những con dao, thân hình nhỏ của nàng hoàn toàn không bị gì cả. Hạo vương vui
vẻ nói:
-
Hảo, nàng thật giỏi.
- Đa
tạ vương gia, tiểu nữ xin hỏi một câu...- Dạ Thi cất tiếng, nhẹ nhàng, mượt
màng như lụa nhưng mông lung như không thể nắm được. Toàn bộ hoàng tử, vương
gia đều đờ người, có giọng nói hay đến mức này sao. Qủa nhiên, tiểu vũ cơ này
không bình thường. Hạo vương mơ màng vì tiếng oanh vàng trả lời:
-
Được, nhưng ta hỏi trước, nàng tên...
- Dạ
Thi ạ...
- Vần
thơ đêm, tên không tồi...- Thiên vương mỉm cười.
-
Tiểu nữ hỏi được rồi ạ?- Dạ Thi hỏi nhẹ nhàng.
- Ừ.-
Nhung vương cười.
- Vậy
tiểu nữ làm một chuyện được không ạ?- Dạ Thi uyển chuyển bước lùi về sau 3 bước
thì đụng những con dao găm.
-
Được, nàng muốn gì ta cũng cho...- Hạo vương vẫn chưa hết mơ màng.
-
Vậy, tiểu nữ mạn phép,...- Dạ Thi đưa bàn tay trắng nõn rút 4 con dao găm trên
tường, phóng về phía Thiên vương, hắn ngồi uống trà thản nhiên như không có
chuyện gì. Qủa nhiên, dao găm chỉ sượt qua, không, mà là sát người hắn nhưng
không chạm, cắm phập vào tường. Mọi người ngạc nhiên, thủ pháp nhanh lẹ, nhưng
không kém phần uyển chuyển. Tứ hoàng tử đứng dậy, đi lại cạnh Dạ Thi, giật
phăng khăn mặt của Dạ Thi, định hung hăng hôn nàng nhưng, khuôn mặt đượm buồn
này là, Tứ hoàng tử chưa kịp nghĩ tiếp thì một thứ gì lạnh ngắt chĩa vào trán
hắn.
-
Súng...- Ngũ hoàng tử giật mình. Đôi mắt phượng của Dạ Thi mở to, cũng biết
sao.
- Đây
là con gái của Hiền tướng quân, nàng là Hiền Tử Nguyệt chứ không phải là Dạ
Thi.- Thiên vương nói, sắc mặt đanh lại.
- Bỏ
súng xuống, Tử Nguyệt, tỷ tỷ đây.- Tử Ngân bước vào, mọi người đều hướng ánh
mắt về phía Tử Ngân, nàng thật đẹp, Dạ Thi kia cũng đẹp. Tử Nguyệt ánh mắt buồn
buồn:
- Tỷ
tỷ, thật sự ta không hiểu...
-
Nguyệt tỷ...- Một thanh âm trẻ con, một thân hình nho nhỏ chạy tới.
-
Ngươi là...- Tử Nguyệt rũ rượi gục xuống, trời ơi, tại sao ông trời cho ta
xuyên không làm gì, ở đâu có một tỷ tỷ và đệ đệ.
- Tỷ
quên đệ rồi...- Hạ Hạ khóc òa lên và lao vào lòng Tử Nguyệt. Nguyệt không có
cách nào bèn ôm thằng bé thật chặc, trấn an nó:
-
Ngoan, ta nhớ, ta nhớ.
Ai
cũng tròn mắt ngạc nhiên, ở đâu Dạ Thi là Tử Nguyệt, con gái bị mất tích của Hiền
tướng quân chứ. Còn cả đại tiểu thư tới đón Tử Nguyệt.
Quay về danh sách chương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét