“Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy đi! Chúng ta đến trấn Mạn
Đông rồi!”
Trong
lúc đang say sưa ngủ, một giọng nói của một nữ nhân vang lên gọi Nguyệt Cát
dậy. Thanh âm có chút thân quen nhưng cũng không kém phần xa lạ. Nàng chầm chậm
mở mắt ra nhìn. Thân ảnh mờ mờ ảo ảo ẩn hiện trước mặt Nguyệt Cát, nàng cố gắng
mở to mắt ra để xem người trước mặt là ai. Bất ngờ, Nguyệt Cát giật bắn mình
khi thấy nữ tử đó. Nàng không thể thốt nên lời, nó cứ như tắc nghẹn ở nơi cổ
họng của nàng. Nguyệt Cát cố gắng mở miệng: “Nam … Nam Cung Lan Đào?!”
Nữ
nhân trước mặt nàng khẽ gật đầu rồi ôm chầm lấy Nguyệt Cát, nàng ấy cất tiếng
với một giọng điệu rất vui mừng pha lẫn chua xót:
- Tiểu
thư, cuối cùng muội cũng gặp được người!
- Lan
Đào, ta suốt mấy năm qua vẫn rất nhớ muội!
-
Tiểu thư, muội cũng vậy. Từ khi còn nhỏ, muội đã theo người rồi. Vậy mà, người
lại đến Lăng gia, để mặc muội một mình. Bao năm qua, muội vẫn luôn lo lắng cho
tiểu thư. Tiểu thư sống có tốt không? Có bị đánh đập hành hạ không? Lan Đào quả
thật rất nhớ người!
- Lan
Đào, ta nhớ muội lắm! - Ở ngay khóe mắt của Nguyệt Cát, lệ khẽ rơi ra.
“Hai
đứa nha đầu, tái ngộ đủ chưa?”
Một
giọng điệu vang lên làm nàng giật mình, quay sang nhìn thì thấy Hoàng Thượng
đang ngồi nhìn Nguyệt Cát. Mặt nàng biến sắc, run run trả lời: “Dạ… dạ đủ rồi!”
Chính
Tư ngắm vẻ mặt Nguyệt Cát rồi bật cười giòn tan:
-
Không thắc mắc vì sao nha đầu Lan Đào lại ở đây à?
- À,
vì sao vậy?
- Lúc
mới đi, ta có ghé qua Đặng phủ. Ta chào hỏi với lão gia và phu nhân rồi
giới thiệu sơ qua tình hình. Khi ra khỏi đó, hai người
có đưa cho ta một nha đầu trạc tuổi nàng là Nam Cung Lan Đào rồi bảo là hãy
mang nàng ta theo, nàng ta sẽ chăm sóc cho nàng. Nghe nói là người đã theo nàng
nhiều năm nên ta cũng đồng ý.
Nguyệt Cát gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi hỏi: “Vậy giờ ta đang ở đâu?”
Lan
Đào vội trả lời: “ Dạ chúng ta đã đến trấn Mạn Đông ạ!”
Mạn
Đông trấn là một thị trấn nhỏ gần thành Nam
Hán Tử. Mạn Đông là một trong những nơi sản xuất vải lụa nổi tiếng của Nam
Quốc. Hơn nữa, ở đây lại trồng Mạn Châu Sa – loài hoa bỉ ngạn màu đỏ thẳm mà bá
tánh rất yêu thích. Vì là chỗ sản xuất vải nên rất nhiều loại trang phục đẹp
mắt và ấn tượng.
Nàng
đưa mắt nhìn ra khỏi kiệu xe ngựa. Bọn họ đang đi giữa Mạn Đông trấn, xung
quanh xe ngựa toàn người dân ở đây. Xe ngựa dừng, Nguyệt Cát, Chính Tư, Lan Đào
và Hoàng thượng bước xuống. Y cầm quạt phất phất rồi cười: “Ở đây đông vui như
vậy thì chúng ta đi dạo xem một vòng đi.”
“Vâng!” – ba người đồng thanh.
Đi
theo Hoàng thượng là Tôn thái y, Hồ sư phụ và một số vị quan thân cận khác. Một
nhóm người đi cùng nhau tham quan trấn Mạn Đông. Nguyệt Cát trò chuyện với Lan
Đào rất rôm rả, hoàn toàn không để ý là Chính Tư đang nhìn chằm chằm. Trán hắn
không ngừng giật giật, Thất A ca thấy Tam huynh của mình như thế liền vỗ vai
rồi cười nhẹ: “Huynh bị bỏ rơi rồi à?”
Chính
Tư hất nhẹ tay y ra rồi lạnh lùng đáp trả: “Ta không hề bị bỏ rơi mà chỉ để
nàng ấy thoải mái với lộng hành chút thôi!”
Nói
xong, hắn cất bước bỏ đi. Thất A ca – Hoàng Lộ Thẩm phì cười rồi thầm nghĩ: “Có
lẽ sắp có chuyện thú vị xảy ra đây!”
Hoàng
thượng nói chuyện với quan cận thần thì bỗng thấy hơi đói liền đề nghị vô một
tửu điếm. Mọi người đồng ý, cùng y vào bên trong. Tất cả ngồi vô một bàn, một
tiểu nhị chạy tới. Mọi người bắt đầu gọi món, tiểu nhị gật đầu rồi lui về sau. Nguyệt
Cát cảm thấy hơi tù túng khi ở bên trong nên cùng Lan Đào đi dạo bên ngoài phố
một chút để cho thoáng. Đi cùng họ là hộ vệ của Chính Tư – Quân Vệ Thần. Đang
dạo bộ thì hai nữ nhân này đã để ý thấy một đám người đang tụ tập. Hiếu kỳ, Nguyệt
Cát kéo Lan Đào đến xem. Cố gắng len vào đám đông, nàng thấy hai người đang *mãi nghệ*.
*Mãi nghệ*: Là biểu diễn võ công trước mặt dân chúng. Sẽ có 1 người cầm 1 chiếc đĩa đi vòng quanh dân chúng thu tiền.
Một
là nữ tử khoảng hai mươi hai, một là nam nhân cũng khoảng hai mươi hai. Hai
người đó khá giống nhau nên chắc là sinh đôi. Nam nhân chào mọi người rồi giới
thiệu: “Tại hạ là Kim Vĩ, đây là muội muội của tôi, Kim Ngọc. Hai người chúng
tôi cùng a mã lên đây để kiếm người thân nhưng giữa đường, người lại đổ bệnh.
Tôi đã dùng số tiền lộ phí còn lại để mời đại phu chữa trị cho a mã. Đáng tiếc
thay, người lại không qua khỏi. Lộ phí đã hết nên chúng tôi chỉ còn cách mãi
nghệ kiếm tiền. Mong tất cả ủng hộ!”
Một tràng pháo tay rộ lên, Nàng tươi
cười vỗ tay ủng hộ cho họ. Kim Vĩ múa đao, Kim Ngọc đi quanh nhận tiền cho việc
mãi nghệ. Động tác linh hoạt, nhanh nhẹn làm người xem càng thích thú hơn. Đến
chỗ Nguyệt Cát, nàng nháy mắt với Lan Đào. Lan Đào hiểu ý liền lấy túi nải ra
lấy một lượng bạc rồi nhẹ nhàng nói: “Đây là tiền
tiểu thư nhà tôi cho hai người.”
Kim
Ngọc cảm ơn và tiếp tục công việc của mình. Một hồi sau, bá tánh cũng giải tán
bỏ đi hết. Nguyệt Cát cất bước đến gần họ, thân thiện trò chuyện. Kim Vĩ và Kim
Ngọc cũng đáp lại nhưng giọng thì không mấy thiện cảm, mặt cả hai thì cứng đơ
như đá. Đang nói thì một thân ảnh đen lao đến cướp số tiền trên đĩa của họ. Kim
Ngọc hốt hoảng đuổi theo cùng Kim Vĩ. Do hai anh em đó đều biết võ công nên đều
đuổi kịp kẻ đấy. Nguyệt Cát tuy là biết chút chút nhưng mới học nên không đuổi
được, vì thế mà nhờ Vệ Thần đuổi theo.
Ba
thân ảnh to lớn đuổi theo, Nguyệt Cát cùng Lan Đào đứng ở đó chờ. Nếu nhìn kĩ
lại thì người hồi nãy khá nhỏ con, khoảng chừng mười một tuổi. Vệ Thần vốn đã
đi đường khác để chặn đầu hắn. Tên ấy do biết võ thuật nên chạy nhanh hơn người
thường rất nhiều nhưng Vệ Thần lại hơn hắn về tốc độ nhiều hơn. Y đã nhanh
chóng chặn trước mặt, Kim Vĩ và Kim Ngọc đã ở ngay đằng sau. Hắn hoảng loạn
định khinh công thì Vệ Thần đã nhanh tay tung dây xích quấn người tên đó lại.
Sợi dây bạc leng keng quấn lấy hắn, thân ảnh nho nhỏ lập tức ngã phịch xuống
đất. Kim Vĩ đạp một chân lên người hắn, mặt đầy giận giữ quát: “Tiền của bọn
ta, ngươi dám cướp? Mau trả lại cho ta!”
Kim
Ngọc nhìn kĩ thì hốt hoảng ngăn lại: “Ca, đây chỉ là một bé gái. Mau thả cô bé
ra!”
Kim
Vĩ ngạc nhin, nghiến răng nghiến lợi, từ từ bỏ chân khỏi người bé gái. Vệ Thần
hơi nhíu mày lại rồi bình thản nói: “Ta cứ mang nha đầu này đến chỗ tiểu thư,
để người quyết định!”
Tất
cả đồng ý, cùng quay lại chỗ mà Nguyệt Cát đang đứng. Tại đấy, từ xa, Nguyệt
Cát và Lan Đào đã thấy họ. Trên tay của Kim Vĩ chính là bé gái hồi nãy, Nguyệt
Cát hơi ngạc nhiên vì điều ấy. Nàng ra hiệu cho Kim Vĩ bỏ xuống, năm người bao
quanh một đứa nhỏ. Khó mà chạy thoát được vì hết ba người đều biết võ công.
Nguyệt Cát hơi cúi đầu xuống rồi thắc mắc:
-
Muội nhiêu tuổi rồi?
- …
Mười… mười một…
-
Tên?
-
Không… có…
- Thế
nào là không có? Muội cứ nói đi, không ai làm hại muội đâu!
- Ta
từ nhỏ đã tứ cố vô thân, không nơi nương tựa. Cha mẹ không, người thân cũng
không và… đến cả một cái tên cũng không có. Ta học võ công là do một đạo sĩ dạy
cho nhưng người đã qua đời lúc ta tám tuổi. Theo học mới được một năm mà đã kết
thúc, buồn thật nhỉ? Ngài gọi ta là Tiểu Đệ Tử, nghe vậy nhưng đó không phải là
tên. Ta bắt đầu đi kiếm việc làm nhưng không ai nhận vì vóc dáng nhỏ con của
ta. Ta bắt đầu công việc cướp bóc, ăn trộm.
Nghe
xong, tim của nàng hơi nhói lại.
Mặc
dù đều như nhau là không cha không mẹ nhưng lại hai con đường khác nhau. Nàng
được nhận nuôi, sống một cuộc sống an nhàn. Tuy phải đi làm nha hoàn
ở Lăng Phủ nhưng lại có Lăng Gia Kỳ bầu bạn, bảo bọc
cho. Còn cô bé được nhận học võ công của một vị đạo sĩ nhưng ông ta quá vô tâm,
không hề để ý đến suy nghĩ của nhóc; cuối cùng lại đi cướp bóc.
Vô thức, đưa tay vén tóc của
cô, Nguyệt Cát đau lòng nói: “Muội đừng buồn nữa, lẽ nào cứ phải như vậy? Biết
đâu muội sẽ tìm được một con đường có chút ánh sáng hi vọng sao?
Vừa nghe xong, cô bé trừng mắt nhìn nàng,
giận giữ hét, giọng điệu chứa đầy sự căm phẫn: “Ngươi thì biết gì? Mấy người
các ngươi, không ai hiểu được cả! Các ngươi làm sao mà hiểu được? Làm sao mà
thấu được!”
Nguyệt Cát dịu dàng nói: “Ta hiểu, ta thấu. Ta với muội đều giống nhau,
ta cũng tứ cố vô thân, không nơi nương tựa như muội. Những gì muội đã chịu, đã
trải ta đều hiểu rõ.”
Nàng
ngước nhìn mặt cô, ở nơi khóe mắt cô đã động vài giọt nước mắt. Thân thể không
ngừng run rẫy, Nguyệt Cát đưa tay lau nhẹ nước mắt rồi nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng
trầm bổng và ấm áp lạ thường vang đến tai bé gái: “Không sao, không sao! Đừng
khóc, đừng khóc!”
Cô bé
lao vào lòng nàng, khóc nấc lên. Tiếng khóc làm mọi người cảm thấy buồn, Nguyệt
Cát ôm chặt lại.
Sau
một hồi, cô bé bắt đầu hơi rời người Nguyệt Cát, nàng cười nhẹ: “Muội không có
tên thì để ta đặt vậy. Muội sẽ là Đặng… Cẩm Vân! Đám mây trôi đi, phiêu bạc
khắp thế gian và không gì giữ được. Đám mây quý giá như cẩm thạch lưu lạc nơi
nơi, không khác gì một ngọn gió. Tên này được chứ?”
Cẩm
Vân cười híp mắt rồi tán thưởng: “Cái tên rất hay!”
Nàng
cười dịu dàng: “Từ giờ Cẩm Vân sẽ là nghĩa muội của tỷ, ta sẽ không để ai ức
hiếp muội cả. Muội sẽ là một thành viên của Đặng gia, chịu không?”
Nhóc
con gật đầu nhe răng cười, nàng đỡ Cẩm Vân dậy. Nguyệt Cát cùng Lan Đào, Quân
Vệ Thần và Cẩm Vân bỏ đi. Trước lúc về tửu điếm, nàng không quên đưa cho Kim Vĩ
hai lượng bạc, coi như để cảm ơn vì đã giúp họ bắt Cẩm Vân và chúc hai huynh
muội nhà họ Kim nhanh chóng kiếm được lộ phí để tiếp tục hành trình của họ.
Kim
Vĩ nhìn nhóm Nguyệt Cát đi xa dần cho đến khi đã khuất bóng trong đám đông. Kim
Ngọc cũng vậy, ngắm Nguyệt Cát khuất dần thì vô thức nói: “Vị tiểu thư ấy tài
hoa và xinh đẹp thật nhỉ ca?”
Y
đồng tình, quả thật rất tài hoa, rất xinh đẹp, còn rất tốt bụng. Một nữ nhi nhu
mì, tốt tính, giỏi giang và xinh đẹp như vậy thì đúng là trăm năm khó gặp. Kim
Ngọc lén đưa mắt nhìn y, nàng ta khẽ hỏi: “Ca, huynh thích cô ấy rồi à? Có muốn
rước về không?”
Kim
Vĩ đỏ mặt rồi xua xua tay, hốt hoảng bảo: “Thích… thích… thích cái gì chứ?!”
Kim
Ngọc phì cười ra nước mắt và nhẹ nhàng cất tiếng: “Thích vị tiểu thư hồi nãy đã
cho ta tới ba lượng bạc, thích người mà huynh nói nhac sắc nghiêng nước nghiêng
thành, giỏi giang, là loại nữ nhi cầm kỳ thi họa đấy!”
Nàng
ta đang cười rũ rượi thì một thanh âm buồn rầu vang lên: “Thích thì được ích
gì? Người ta là tiểu thư danh giá, tính nết nhu mì, nói năng nhỏ nhẻ. Còn huynh
lại là người không cùng thế giới, tính cách hung hăng, ăn nói thô lỗ. Cả hai
khác nhau đến thế thì ta có thích cũng bằng không!”
“Thôi
được rồi, chúng ta về thôi!”
Kim
Vĩ khẽ quay người lại rồi lê bước đi cùng muội muội của mình. Dần dần, họ cũng
hòa mình vào đám đông.
Nguyệt Cát đã quay lại tửu điếm lúc trước. Đang định bước vô thì từ đâu,
một người nắm chặt lấy tay nàng. Giật mình, Nguyệt Cát lập tức quay đầu nhìn
thì thấy Chính Tư mồ hôi rồng rồng, hơi thở nhanh hơn bình thường, khuôn mặt
thoáng nét sợ hãi pha lẫn giận dữ. Hắn tức giận nhìn nàng rồi hét lớn:
-
Nàng đã ở đâu vậy hả? Đi lâu như vậy có biết ta lo không hả? Nàng muốn ta phải
lo lắng đến chết mới vui, mới chịu về phải không? Phải không?
- Ơ?
Ta chỉ đi lâu một chút thôi mà! Với lại ai bảo ngươi tìm? – Nguyệt Cát mạnh
miệng đáp trả lại.
-
Nàng… Đã sai mà còn mạnh miệng như vậy, nàng giỏi lắm!
- Ta
giỏi ta tự biết, không cần ngươi nói! – Nàng nói và bĩu môi quay mặt đi.
-
Nàng…
- Hơn
nữa, là ngươi tự ý mang ta đến Hoàng cung mà! Một câu gả người cũng không có,
ngươi thích thì mang đi không thèm hỏi ý ta. Ta là cái đồ vật cho ngươi muốn
làm gì thì làm hả? Thật đúng là tức chết! Ta mới phải là người phàn nàn, chứ
không phải tên khốn nhà ngươi! Giờ ngươi đòi quản ta? Ngươi muốn ta chết vì tức
thì mới vừa lòng phải không? – Nàng tức điên nhìn Chính Tư, giọng nói chứa đầy
sự uất ức, căm phẫn
Hắn
ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ lúc nàng tức giận lại như vậy. Nguyệt Cát quay
người bỏ vào trong, mỗi bước chân đều phát ra tiếng giậm. Chính Tư thất thần
coi nàng sải bước nhanh vào tửu điếm. Khi bước vào trong, Nguyệt Cát rất bất
ngờ khi thấy cảnh tượng ngay bàn của nhóm mình. Mọi người vẫn chưa… ăn! Các món
ăn đều đã được bày lên nhưng vẫn y nguyên, chưa ai đụng tới cả. Nàng từ từ đi
đến, các bước chân dần như chậm lại. Nguyệt Cát chầm chậm ngồi xuống bàn rồi ái
ngại hỏi: “À… tại sao mọi người vẫn chưa ăn vậy?”
Hồ sư
phụ cười sảng khoái: “Chúng ta đang chờ nha đầu ngươi quay lại. Là *tam công tử*
(Hoàng Chính Tư) bảo lão gia với chúng ta chờ ngươi. Lần đầu thấy, quả thật rất
thú vị!
*Tam công tử*: Ở đây, Hồ sư phụ gọi vậy
là vì họ đang vi phục xuất tuần nên không thể nói thân phận thật sự ra vì có
thể sẽ bị thích khách tấn công. Chính Tư = tam công tử, Lộ Kỳ = thất công tử,
Hoàng thượng = lão gia, Nguyệt Cát = tiểu thư, Lan Đào và Cẩm Vân = nha hoàn.
Những người còn lại = gia nô, lão bộc.
Nàng
dở khóc dở cười, tên này không sợ Hoàng thượng à? Nhưng… nàng cũng hơi ngạc
nhiên khi Chính Tư lại như vậy. “Mà…. hình như, hồi nãy mình hơi nặng lời thì
phải?”
Cái
ghế bên nàng được kéo ra, Chính Tư khoan thai ngồi xuống. Nguyệt Cát hơi nhíu
mày lại rồi quay sang ăn cùng mọi người.
Xong
bữa trưa, Hoàng thượng cùng tất cả đi xem Mạn Đông thêm một lần nữa để biết có
gì bất ổn không. Nguyệt Cát đi ngang một cửa hiệu bán quạt, thấy có một cái rất
ưng ý liền mua ngay. Cầm cây quạt ngắm nghía, nàng đang định đưa tiền thì từ
phía sau, một bàn tay đã chụp lấy rồi trả tiền. Nguyệt Cát giật mình xoay người
thì thấy Lộ Thẩm đang cầm cây quạt mà nàng đã chọn rồi đắc ý cười nhìn nàng.
Nguyệt Cát khẽ chau mày lại rồi đôi mô đỏ hồng khẽ mấp máy:
- Trả
đây…
- Tại
sao? Là của đệ mua được mà, ai mua được thì của người đó!
-
Nhưng ta đang định mua thì ngươi giựt lấy, có trả hay không? Còn nữa, ta lấy
trước.
- Tỷ tỷ, ai lấy trước không quan trọng. Ai
trả tiền trước mới là trọng yếu!
Trán
nàng giật giật nhìn Lộ Thẩm rồi bực mình cất bước bỏ đi. Y mỉm cười nhìn nàng
đi xa dần thì bỗng thấy gợn cả sóng lưng. Lộ Thẩm từ từ quay đầu thì khuôn mặt
đằng đằng sát khí của Chính Tư đập vào mặt. Y giật bắn mình lùi lại, run run
hỏi: “Ca… ca ca! Có… có chuyện gì mà huynh nhìn đệ ghê vậy? – Lộ Thẩm lắp bắp
mở miệng.”
Thanh
âm lạnh lẽo không kém phần rùng rợn của Chính Tư vang lên: “Đệ tránh xa nàng ấy
ra cho ta… Nếu đệ còn trêu đùa với thân mật với nàng ấy như vậy thì đừng trách
ta ác!”
Nói
xong liền quay đầu bỏ đi. Thất công tử ngạc nhiên nhìn hắn rồi nhếch môi lên
tạo thành một đường cong hoàn mỹ, một nụ cười ma mị: “Không ngờ tam huynh của
mình cũng biết ghen nhỉ? Có lẽ vị nương tử này của huynh sẽ mang lại nhiều điều
thú vị nữa đây!”
Lộ
Thẩm lắc đầu thở dài nhìn hắn, y nhanh chóng chạy theo họ. Cẩm Vân đang đi cùng
Nguyệt Cát thấy bá tánh đang chạy về phía nào đó liền hiếu kỳ, giật áo một lão
tử lại rồi thắc mắc:
- Xin
hỏi mọi người đang đi đâu vậy? Tại sao lại tụ hợp đông người như vậy?
- Mấy
người là từ nơi khác đến đúng không?
-
Đúng!
- Hứa
lão gia ở đây tổ chức ném tú cầu cho con gái độc nhất nhà ông ấy. Vị cô nương
này là một đại mỹ nhân của trấn Mạn Đông. Hứa cô nương đã đến tuổi lấy chồng mà
không biết nên chọn ai làm tướng công cho con gái mình nên Hứa lão gia tổ chức
ném tú cầu cho các nam thanh niên. Giờ ta phải đi để xem đây!
Cẩm
Vân thả ra, lão tử liền cắm đầu đi tiếp. Cô bé khẽ liếc Hoàng thượng rồi hỏi:
“Ngải lão gia, chúng ta đi xem được chứ?”
“Được! Lâu lâu mới có chuyện hay như vậy thì chúng ta đi xem đi!”
Mọi
người đồng ý, cùng cất bước đến Hứa gia. Tới nơi, bá tánh đều chen chúc để xem.
Trên lầu, một vị cô nương trẻ tuổi với gương mặt thanh tú mặc một bộ y phục màu
đỏ thẩm, là đồ cưới truyền thống của Nam Quốc. Kế bên nàng ta là một lão tử khoảng bốn năm mươi tuổi, y gật đầu chào rồi hô to:
“Hôm nay, ta tổ chức ném tú cầu cho Hứa Bạch Liên, con gái độc nhất của Hứa
gia. Tất cả việc cưới hỏi đều đã chuẩn bị sẵn. Chỉ cần có người chụp được tú
cầu là cưới ngay! Điều kiện là nam thanh niên mười bảy tuổi trở lên và hai mươi
lăm tuổi trở xuống. Đồng thời phải là người chưa có thê tử!”
Người
người vỗ tay tán hưởng, Nguyệt Cát cũng hưởng ứng theo. Lần đầu nàng thấy một
chuyện thú vị như vậy. Nàng đưa ánh mắt hiếu kỳ không kém phấn khởi nhìn Hứa
Bạch Liên.
Trên lầu
cao, Hứa Bạch Liên căng thẳng cầm trái tú cầu màu đỏ hồng. Nàng ta không ngừng
mím môi lại, chần chừ một hồi thì bất ngờ thảy trái tú cầu lên. Tú cầu bay lên
cao rồi lao xuống dưới ngay, tất cả bắt đầu chen lấn giành giật. Mặt ai cũng dữ
dội và căng thẳng. Trái tú cầu bị tưng qua tưng lại làm ai ai cũng hồi hộp vì
không biết ai sẽ là người giành được cả. Nó bắt đầu lao tới chỗ Cẩm Vân đứng,
cô bé dùng công phu nhảy lên tung tú cầu về phía thất công tử của chúng ta. Lộ
Thẩm cũng y chang Cẩm Vân tung về phía người đứng kế bên Nguyệt Cát – Chính Tư.
Bất ngờ, tú cầu trúng tay hắn, Chính Tư vốn không để tâm cho đến khi nó đã nằm
trong tay. Lộ Thẩm cười cười đắc ý rồi la to: “Đã có người chụp được rồi!”
Hứa
Bạch Liên khẽ liếc người cầm quả bóng tròn màu đỏ. Mặt nàng ta đỏ rựng lên
nhưng thoáng nét vui vẻ. Hứa lão gia
thấy tam công tử họ Ngải ăn mặc sang trọng, khuôn mặt tuấn tú liền phấn khởi
thẳng lên. Y vui mừng bước xuống dưới, đến gần Chính Tư.
Đứng
trước mặt người này, y cúng không kém phần nể sợ. Khí thế, phong thái đều rất
oai phong lẫm liệt! Hứa lão gia vui mừng hỏi: “Vậy cậu sẽ…”
Chưa
kịp hết câu, Chính Tư đã thô bạo ngắt lời: “Đủ tuổi nhưng đáng tiếc đã có thê
tử rồi!”
Nói
rồi, hắn kéo Nguyệt Cát đến trước mặt Hứa lão gia: “Đây là hiền thê của ta! Nên
kiến nghị ông cho ném lại đi!”
Y sa
sầm, buồn rầu cho ném tú cầu lại. Nguyệt Cát lắc đầu thở dài nhìn Chính Tư,
trán khẽ nhăn lại. Nàng quay đầu bỏ đi, chả có gì thú vị hết. Chính Tư đương
nhiên là theo nàng ra khỏi đám đông.
Cẩm
Vân với Lộ Thẩm thì vẫn ở trong đó, không ngừng chen chúc. Vẫn giống như hồi
nãy, Cẩm Vân không ngừng đánh tú cầu vè phía Lộ Thẩm, còn y thì tung đi hướng
khác.
Một
hồi sau, Cẩm Vân cũng mệt hơi nên khinh công ra ngoài, Lộ Thẩm cũng vậy. Hai
người một lớn một nhỏ đuổi theo Hoàng thượng. Cẩm Vân thấy Nguyệt Cát liền sán
đến gần nàng. Lộ Thẩm cầm quạt phất phất bước lên trên rồi khẽ thì thầm vào tai
cô bé:
- Vân
nha đầu, ta hỏi ngươi một việc…
- Hỏi
đi!
- Tại
sao lúc Hứa cô nương ném tú cầu, ngươi cứ tung tú cầu về phía ta?
- Bẩm
thất công tử, tiễu nữ thấy người vẫn chưa có vợ nên muốn tác thành thôi. Với lại, vị Hứa tiểu thư này vừa đẹp vừa xinh,
quá hợp với thất công tử của chúng ta đây rồi. – Cẩm Vân cố tình giả giọng như
một nha hoàn đang sợ hãi chọ tức Lộ Thẩm.
-
Ngươi!
Hoàng
thượng khẽ cất bước vào một nhà trọ mà Hồ sư phụ đã thuê. Lúc này là giờ Ngọ,
giờ ngủ trưa của Hoàng thượng. Lan Đào cùng với Nguyệt Cát và Chính Tư chuẩn bị
chỗ ngủ, chăm sóc cho y. Nhưng y bỗng ngã bệnh, Tôn thái y đành phải lên chuẩn
đoán. Tôn thái y chuẩn đoán xong, giọng trầm trầm nói với Chính Tư: “Lão gia
không sao cả! Người bị cảm, chỉ cần sắc thuốc theo đơn kê của ta là sẽ khỏe
lại…”
Y
đang dặn dò thì bỗng ngã quỵ xuống, miệng hộc máu tươi ra. Lan Đào kinh hoàng,
vô thức vấu lấy tay áo của Nguyệt Cát và núp sau người nàng. Những người còn
lại đã về phòng lập tức chạy tới khi nghe tin Tôn thái y trúng độc, đã tử vong.
Mọi
người quây quanh, Chính Tư sắc mặt trầm trọng khẽ nói:
- Tôn
thái y chết do trúng độc.
- Y
rõ ràng nãy giờ đâu có ăn gì, làm sao trúng độc? Thậm chí cả uống nước cũng
không! – Trịnh Mẫn, một vị quan rất được Hoàng thượng sủng ái thắc mắc.
- Cho
nên có thể nói, y bị trúng loại độc qua thời gian mới chết. Lần cuối y ăn uống
là vào bữa trưa, khi mọi người ăn cơm. – Nguyệt Cát nhẹ giọng lên tiếng.
-
Đúng vậy! Nhưng tất cả chúng ta đều ăn cơm mà không bị trúng độc nên chỉ có thể
tẩm độc trong ly rượu của y. – Chính Tư gật đầu đồng tình với nàng.
Thanh
âm nhẹ nhàng và êm dịu của Nguyệt Cát khẽ vang:
- Và
kẻ hạ độc chỉ có thể là người của tửu điếm đó!
-
Không thể nào! Làm sao có thể biết được ai sẽ uống? – Trịnh Mẫn lên tiếng phản
đối.
- Nếu
là người của Đại Thừa Giáo thì chắc chắc người bọn chúng muốn nhắm đến chính là
lão gia. Cho nên bọn chúng nhắm đến thái y của chúng ta trước để lỡ lão gia có
bị thương, sẽ không ai cứu được.
-
Đúng là vậy nhưng làm sao biết được Tôn thái y sẽ uống ly rượu nào?
-
Trịnh Mẫn, ngươi nhớ lại thử xem? Người mang rượu ra là ai? – Chính Tư ánh mắt
sắc xảo nhìn vị quan trước mặt.
- Người mang rượu ra? Hình như là một
tiểu cô nương…
-
Đúng vậy! Nếu là nữ tử thì hoàn toàn có thể hạ độc! Chỉ cần tẩm độc vào móng
tay trước rồi khẽ chạm vào rượu là thành rượu độc! Nếu ta nhớ không nhầm thì
tiểu cô nương đó đã tận tay đặt rượu xuống cho Tôn thái y. Nam nhân mấy người
ai cũng vui vẻ nói chuyện chắc chắn sẽ không để ý tới, thậm chí là nữ nhân
chúng ta. Lan Đào, lúc đó muội ngồi bên Tôn thái y nên sẽ có thể biết. Muội nhớ
lại thử đi, xem coi có đặc điểm gì nhận dạng tiểu cô nương đó có móng tay dài.
- Ừm…
muội không nhớ nữa. A! Muội nhớ rồi! Lúc cô ta rời khỏi, tay có vô tình đụng
phải mu bàn tay của muội. Chắc chắc móng tay rất nhọn nên mới có thể gây ra một
chút cảm giác đau cho muội!
- Vậy
là đã rõ, kẻ hạ độc là cô ta. Nhưng giờ phải làm sao đây?
Hoàng
thượng nãy giờ yên lặng nghe, bây giờ mới khẽ lên tiếng, giọng nói có phần yếu
do bị bệnh: “Hồ Khang, bây giờ khanh quay lại tửu điếm kiếm tiểu cô nương đó.
Tìm được thì bắt về cung giam lại, sau này ta về sẽ hỏi cung. Nhân tiện mang
theo Tôn thái y, đưa về nhà y để chôn cất. Bọn ta tiếp tục đi chuyến vi phục
xuất tuần này.”
“Lão
gia, nếu thần đi thì ai bảo người?”
“Khanh cứ đi đi! Bên cạnh ta có biết bao người bảo vệ, hơn nữa còn có
bọn trẻ này nữa. Khanh đi đi, không cần phải lo!”
“Thần
nghe lệnh! Giờ thần lập tức đi ngay!”
Hồ sư
phụ cúi đầu chào Hoàng thượng rồi quay đầu bỏ đi nhanh chóng. Lan Đào cầm đơn thuốc đã kê trên tay, mắt khẽ
liếc tất cả và rụt rè: “Vậy giờ… tiểu nữ đi sắc thuốc đây ạ!”
Lan
Đào lập tức chạy đi làm việc vừa nói. Những người cần thiết đều ở lại, còn tất
cả đi về. Chăm sóc Hoàng thượng vẫn là những người hồi nãy. Nguyệt Cát khẽ đắp
chăn cho y rồi hỏi: “Hoàng a mã, người có muốn ăn gì không? Để con đi làm!”
“Khỏi
đi, ta không đói! Uống thuốc xong sẽ đỡ hơn… Chính Tư, con về nghỉ đi! Ở đây có
hai nha đầu hầu hạ ta rồi, không cần con chăm sóc nữa đâu. Đừng coi ta là người
già nữa!” – Y khoan thai cười.
Chính
Tư y lời, lập tức lui ra. Nguyệt Cát cùng Lan Đào ở lại chăm sóc cho Hoàng
thượng. Nguyệt Cát ở bên y đến đầu giờ Mùi thì buồn ngủ, liền ngáp một cái. Lan
Đào thấy thế liền cười nhẹ: “Tiểu thư, người đi nghỉ đi. Ở đây để một mình muội
chăm sóc đủ rồi. Vào giờ Dậu thì chúng ta sẽ xuất phát đến thành Lục Phúc nên
nếu người không ngủ sẽ không có sức đâu!”
“Thế
còn muội thì sao?”
Lan
Đào cười híp mí: “Không sao đâu ạ! Hồi lúc tiểu thư còn ở Đặng phủ, muội luôn
luôn phải thức canh tiểu thư mà, nên muội không ngủ vẫn không sao!”
Nguyệt
Cát đành nhượng bộ, quay đầu về phòng mình. Đến nơi, nàng nằm phịch lên trường
kỷ. Hai tay gối lên đầu, đưa mắt nhìn lên sàn nhà mà âu sầu nghĩ: “Không ngờ
liên quan tới hoàng cung lại nguy hiểm như vậy… Có lẽ bây giờ là Tôn thái y…
nhưng sẽ có một ngày tới lượt mình bị hại. Mình có nên… tiếp tục ở lại không?
Nên ra đi… hay ở lại?”
>>SAU>>