Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Chương ba

        “Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy đi! Chúng ta đến trấn Mạn Đông rồi!”
           Trong lúc đang say sưa ngủ, một giọng nói của một nữ nhân vang lên gọi Nguyệt Cát dậy. Thanh âm có chút thân quen nhưng cũng không kém phần xa lạ. Nàng chầm chậm mở mắt ra nhìn. Thân ảnh mờ mờ ảo ảo ẩn hiện trước mặt Nguyệt Cát, nàng cố gắng mở to mắt ra để xem người trước mặt là ai. Bất ngờ, Nguyệt Cát giật bắn mình khi thấy nữ tử đó. Nàng không thể thốt nên lời, nó cứ như tắc nghẹn ở nơi cổ họng của nàng. Nguyệt Cát cố gắng mở miệng: “NamNam Cung Lan Đào?!”
           Nữ nhân trước mặt nàng khẽ gật đầu rồi ôm chầm lấy Nguyệt Cát, nàng ấy cất tiếng với một giọng điệu rất vui mừng pha lẫn chua xót:
           - Tiểu thư, cuối cùng muội cũng gặp được người!
           - Lan Đào, ta suốt mấy năm qua vẫn rất nhớ muội!
           - Tiểu thư, muội cũng vậy. Từ khi còn nhỏ, muội đã theo người rồi. Vậy mà, người lại đến Lăng gia, để mặc muội một mình. Bao năm qua, muội vẫn luôn lo lắng cho tiểu thư. Tiểu thư sống có tốt không? Có bị đánh đập hành hạ không? Lan Đào quả thật rất nhớ người!
           - Lan Đào, ta nhớ muội lắm! - Ở ngay khóe mắt của Nguyệt Cát, lệ khẽ rơi ra.
           “Hai đứa nha đầu, tái ngộ đủ chưa?”
           Một giọng điệu vang lên làm nàng giật mình, quay sang nhìn thì thấy Hoàng Thượng đang ngồi nhìn Nguyệt Cát. Mặt nàng biến sắc, run run trả lời: “Dạ… dạ đủ rồi!”
           Chính Tư ngắm vẻ mặt Nguyệt Cát rồi bật cười giòn tan:
           - Không thắc mắc vì sao nha đầu Lan Đào lại ở đây à?
           - À, vì sao vậy?
           - Lúc mới đi, ta có ghé qua Đặng phủ. Ta chào hỏi với lão gia và phu nhân rồi
giới thiệu sơ qua tình hình. Khi ra khỏi đó, hai người có đưa cho ta một nha đầu trạc tuổi nàng là Nam Cung Lan Đào rồi bảo là hãy mang nàng ta theo, nàng ta sẽ chăm sóc cho nàng. Nghe nói là người đã theo nàng nhiều năm nên ta cũng đồng ý.
           Nguyệt Cát gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi hỏi: “Vậy giờ ta đang ở đâu?”
           Lan Đào vội trả lời: “ Dạ chúng ta đã đến trấn Mạn Đông ạ!”
           Mạn Đông trấn là một thị trấn nhỏ gần thành Nam Hán Tử. Mạn Đông là một trong những nơi sản xuất vải lụa nổi tiếng của Nam Quốc. Hơn nữa, ở đây lại trồng Mạn Châu Sa – loài hoa bỉ ngạn màu đỏ thẳm mà bá tánh rất yêu thích. Vì là chỗ sản xuất vải nên rất nhiều loại trang phục đẹp mắt và ấn tượng.
           Nàng đưa mắt nhìn ra khỏi kiệu xe ngựa. Bọn họ đang đi giữa Mạn Đông trấn, xung quanh xe ngựa toàn người dân ở đây. Xe ngựa dừng, Nguyệt Cát, Chính Tư, Lan Đào và Hoàng thượng bước xuống. Y cầm quạt phất phất rồi cười: “Ở đây đông vui như vậy thì chúng ta đi dạo xem một vòng đi.”
           “Vâng!” – ba người đồng thanh.
           Đi theo Hoàng thượng là Tôn thái y, Hồ sư phụ và một số vị quan thân cận khác. Một nhóm người đi cùng nhau tham quan trấn Mạn Đông. Nguyệt Cát trò chuyện với Lan Đào rất rôm rả, hoàn toàn không để ý là Chính Tư đang nhìn chằm chằm. Trán hắn không ngừng giật giật, Thất A ca thấy Tam huynh của mình như thế liền vỗ vai rồi cười nhẹ: “Huynh bị bỏ rơi rồi à?”
           Chính Tư hất nhẹ tay y ra rồi lạnh lùng đáp trả: “Ta không hề bị bỏ rơi mà chỉ để nàng ấy thoải mái với lộng hành chút thôi!”
           Nói xong, hắn cất bước bỏ đi. Thất A ca – Hoàng Lộ Thẩm phì cười rồi thầm nghĩ: “Có lẽ sắp có chuyện thú vị xảy ra đây!”
           Hoàng thượng nói chuyện với quan cận thần thì bỗng thấy hơi đói liền đề nghị vô một tửu điếm. Mọi người đồng ý, cùng y vào bên trong. Tất cả ngồi vô một bàn, một tiểu nhị chạy tới. Mọi người bắt đầu gọi món, tiểu nhị gật đầu rồi lui về sau. Nguyệt Cát cảm thấy hơi tù túng khi ở bên trong nên cùng Lan Đào đi dạo bên ngoài phố một chút để cho thoáng. Đi cùng họ là hộ vệ của Chính Tư – Quân Vệ Thần. Đang dạo bộ thì hai nữ nhân này đã để ý thấy một đám người đang tụ tập. Hiếu kỳ, Nguyệt Cát kéo Lan Đào đến xem. Cố gắng len vào đám đông, nàng thấy hai người đang *mãi nghệ*
            *Mãi nghệ*: Là biểu diễn võ công trước mặt dân chúng. Sẽ có 1 người cầm 1 chiếc đĩa đi vòng quanh dân chúng thu tiền.
            Một là nữ tử khoảng hai mươi hai, một là nam nhân cũng khoảng hai mươi hai. Hai người đó khá giống nhau nên chắc là sinh đôi. Nam nhân chào mọi người rồi giới thiệu: “Tại hạ là Kim Vĩ, đây là muội muội của tôi, Kim Ngọc. Hai người chúng tôi cùng a mã lên đây để kiếm người thân nhưng giữa đường, người lại đổ bệnh. Tôi đã dùng số tiền lộ phí còn lại để mời đại phu chữa trị cho a mã. Đáng tiếc thay, người lại không qua khỏi. Lộ phí đã hết nên chúng tôi chỉ còn cách mãi nghệ kiếm tiền. Mong tất cả ủng hộ!”
           Một tràng pháo tay rộ lên, Nàng tươi cười vỗ tay ủng hộ cho họ. Kim Vĩ múa đao, Kim Ngọc đi quanh nhận tiền cho việc mãi nghệ. Động tác linh hoạt, nhanh nhẹn làm người xem càng thích thú hơn. Đến chỗ Nguyệt Cát, nàng nháy mắt với Lan Đào. Lan Đào hiểu ý liền lấy túi nải ra lấy một lượng bạc rồi nhẹ nhàng nói: “Đây là tiền
tiểu thư nhà tôi cho hai người.”
           Kim Ngọc cảm ơn và tiếp tục công việc của mình. Một hồi sau, bá tánh cũng giải tán bỏ đi hết. Nguyệt Cát cất bước đến gần họ, thân thiện trò chuyện. Kim Vĩ và Kim Ngọc cũng đáp lại nhưng giọng thì không mấy thiện cảm, mặt cả hai thì cứng đơ như đá. Đang nói thì một thân ảnh đen lao đến cướp số tiền trên đĩa của họ. Kim Ngọc hốt hoảng đuổi theo cùng Kim Vĩ. Do hai anh em đó đều biết võ công nên đều đuổi kịp kẻ đấy. Nguyệt Cát tuy là biết chút chút nhưng mới học nên không đuổi được, vì thế mà nhờ Vệ Thần đuổi theo.
           Ba thân ảnh to lớn đuổi theo, Nguyệt Cát cùng Lan Đào đứng ở đó chờ. Nếu nhìn kĩ lại thì người hồi nãy khá nhỏ con, khoảng chừng mười một tuổi. Vệ Thần vốn đã đi đường khác để chặn đầu hắn. Tên ấy do biết võ thuật nên chạy nhanh hơn người thường rất nhiều nhưng Vệ Thần lại hơn hắn về tốc độ nhiều hơn. Y đã nhanh chóng chặn trước mặt, Kim Vĩ và Kim Ngọc đã ở ngay đằng sau. Hắn hoảng loạn định khinh công thì Vệ Thần đã nhanh tay tung dây xích quấn người tên đó lại. Sợi dây bạc leng keng quấn lấy hắn, thân ảnh nho nhỏ lập tức ngã phịch xuống đất. Kim Vĩ đạp một chân lên người hắn, mặt đầy giận giữ quát: “Tiền của bọn ta, ngươi dám cướp? Mau trả lại cho ta!”
           Kim Ngọc nhìn kĩ thì hốt hoảng ngăn lại: “Ca, đây chỉ là một bé gái. Mau thả cô bé ra!”
           Kim Vĩ ngạc nhin, nghiến răng nghiến lợi, từ từ bỏ chân khỏi người bé gái. Vệ Thần hơi nhíu mày lại rồi bình thản nói: “Ta cứ mang nha đầu này đến chỗ tiểu thư, để người quyết định!”
           Tất cả đồng ý, cùng quay lại chỗ mà Nguyệt Cát đang đứng. Tại đấy, từ xa, Nguyệt Cát và Lan Đào đã thấy họ. Trên tay của Kim Vĩ chính là bé gái hồi nãy, Nguyệt Cát hơi ngạc nhiên vì điều ấy. Nàng ra hiệu cho Kim Vĩ bỏ xuống, năm người bao quanh một đứa nhỏ. Khó mà chạy thoát được vì hết ba người đều biết võ công. Nguyệt Cát hơi cúi đầu xuống rồi thắc mắc:
           - Muội nhiêu tuổi rồi?
           - … Mười… mười một…
           - Tên?
           - Không… có…
           - Thế nào là không có? Muội cứ nói đi, không ai làm hại muội đâu!
           - Ta từ nhỏ đã tứ cố vô thân, không nơi nương tựa. Cha mẹ không, người thân cũng không và… đến cả một cái tên cũng không có. Ta học võ công là do một đạo sĩ dạy cho nhưng người đã qua đời lúc ta tám tuổi. Theo học mới được một năm mà đã kết thúc, buồn thật nhỉ? Ngài gọi ta là Tiểu Đệ Tử, nghe vậy nhưng đó không phải là tên. Ta bắt đầu đi kiếm việc làm nhưng không ai nhận vì vóc dáng nhỏ con của ta. Ta bắt đầu công việc cướp bóc, ăn trộm.
           Nghe xong, tim của nàng hơi nhói lại.
           Mặc dù đều như nhau là không cha không mẹ nhưng lại hai con đường khác nhau. Nàng được nhận nuôi, sống một cuộc sống an nhàn. Tuy phải đi làm nha hoàn
ở Lăng Phủ nhưng lại có Lăng Gia Kỳ bầu bạn, bảo bọc cho. Còn cô bé được nhận học võ công của một vị đạo sĩ nhưng ông ta quá vô tâm, không hề để ý đến suy nghĩ của nhóc; cuối cùng lại đi cướp bóc.
           Vô thức, đưa tay vén tóc của cô, Nguyệt Cát đau lòng nói: “Muội đừng buồn nữa, lẽ nào cứ phải như vậy? Biết đâu muội sẽ tìm được một con đường có chút ánh sáng hi vọng sao?
           Vừa nghe xong, cô bé trừng mắt nhìn nàng, giận giữ hét, giọng điệu chứa đầy sự căm phẫn: “Ngươi thì biết gì? Mấy người các ngươi, không ai hiểu được cả! Các ngươi làm sao mà hiểu được? Làm sao mà thấu được!”
           Nguyệt Cát dịu dàng nói: “Ta hiểu, ta thấu. Ta với muội đều giống nhau, ta cũng tứ cố vô thân, không nơi nương tựa như muội. Những gì muội đã chịu, đã trải ta đều hiểu rõ.”
           Nàng ngước nhìn mặt cô, ở nơi khóe mắt cô đã động vài giọt nước mắt. Thân thể không ngừng run rẫy, Nguyệt Cát đưa tay lau nhẹ nước mắt rồi nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng trầm bổng và ấm áp lạ thường vang đến tai bé gái: “Không sao, không sao! Đừng khóc, đừng khóc!”
           Cô bé lao vào lòng nàng, khóc nấc lên. Tiếng khóc làm mọi người cảm thấy buồn, Nguyệt Cát ôm chặt lại.
           Sau một hồi, cô bé bắt đầu hơi rời người Nguyệt Cát, nàng cười nhẹ: “Muội không có tên thì để ta đặt vậy. Muội sẽ là Đặng… Cẩm Vân! Đám mây trôi đi, phiêu bạc khắp thế gian và không gì giữ được. Đám mây quý giá như cẩm thạch lưu lạc nơi nơi, không khác gì một ngọn gió. Tên này được chứ?”
           Cẩm Vân cười híp mắt rồi tán thưởng: “Cái tên rất hay!”
           Nàng cười dịu dàng: “Từ giờ Cẩm Vân sẽ là nghĩa muội của tỷ, ta sẽ không để ai ức hiếp muội cả. Muội sẽ là một thành viên của Đặng gia, chịu không?”
           Nhóc con gật đầu nhe răng cười, nàng đỡ Cẩm Vân dậy. Nguyệt Cát cùng Lan Đào, Quân Vệ Thần và Cẩm Vân bỏ đi. Trước lúc về tửu điếm, nàng không quên đưa cho Kim Vĩ hai lượng bạc, coi như để cảm ơn vì đã giúp họ bắt Cẩm Vân và chúc hai huynh muội nhà họ Kim nhanh chóng kiếm được lộ phí để tiếp tục hành trình của họ.
           Kim Vĩ nhìn nhóm Nguyệt Cát đi xa dần cho đến khi đã khuất bóng trong đám đông. Kim Ngọc cũng vậy, ngắm Nguyệt Cát khuất dần thì vô thức nói: “Vị tiểu thư ấy tài hoa và xinh đẹp thật nhỉ ca?”
           Y đồng tình, quả thật rất tài hoa, rất xinh đẹp, còn rất tốt bụng. Một nữ nhi nhu mì, tốt tính, giỏi giang và xinh đẹp như vậy thì đúng là trăm năm khó gặp. Kim Ngọc lén đưa mắt nhìn y, nàng ta khẽ hỏi: “Ca, huynh thích cô ấy rồi à? Có muốn rước về không?”
           Kim Vĩ đỏ mặt rồi xua xua tay, hốt hoảng bảo: “Thích… thích… thích cái gì chứ?!”
           Kim Ngọc phì cười ra nước mắt và nhẹ nhàng cất tiếng: “Thích vị tiểu thư hồi nãy đã cho ta tới ba lượng bạc, thích người mà huynh nói nhac sắc nghiêng nước nghiêng thành, giỏi giang, là loại nữ nhi cầm kỳ thi họa đấy!”
           Nàng ta đang cười rũ rượi thì một thanh âm buồn rầu vang lên: “Thích thì được ích gì? Người ta là tiểu thư danh giá, tính nết nhu mì, nói năng nhỏ nhẻ. Còn huynh lại là người không cùng thế giới, tính cách hung hăng, ăn nói thô lỗ. Cả hai khác nhau đến thế thì ta có thích cũng bằng không!”
           “Thôi được rồi, chúng ta về thôi!”
           Kim Vĩ khẽ quay người lại rồi lê bước đi cùng muội muội của mình. Dần dần, họ cũng hòa mình vào đám đông.
           Nguyệt Cát đã quay lại tửu điếm lúc trước. Đang định bước vô thì từ đâu, một người nắm chặt lấy tay nàng. Giật mình, Nguyệt Cát lập tức quay đầu nhìn thì thấy Chính Tư mồ hôi rồng rồng, hơi thở nhanh hơn bình thường, khuôn mặt thoáng nét sợ hãi pha lẫn giận dữ. Hắn tức giận nhìn nàng rồi hét lớn:
           - Nàng đã ở đâu vậy hả? Đi lâu như vậy có biết ta lo không hả? Nàng muốn ta phải lo lắng đến chết mới vui, mới chịu về phải không? Phải không?
           - Ơ? Ta chỉ đi lâu một chút thôi mà! Với lại ai bảo ngươi tìm? – Nguyệt Cát mạnh miệng đáp trả lại.
           - Nàng… Đã sai mà còn mạnh miệng như vậy, nàng giỏi lắm!
           - Ta giỏi ta tự biết, không cần ngươi nói! – Nàng nói và bĩu môi quay mặt đi.
           - Nàng…
           - Hơn nữa, là ngươi tự ý mang ta đến Hoàng cung mà! Một câu gả người cũng không có, ngươi thích thì mang đi không thèm hỏi ý ta. Ta là cái đồ vật cho ngươi muốn làm gì thì làm hả? Thật đúng là tức chết! Ta mới phải là người phàn nàn, chứ không phải tên khốn nhà ngươi! Giờ ngươi đòi quản ta? Ngươi muốn ta chết vì tức thì mới vừa lòng phải không? – Nàng tức điên nhìn Chính Tư, giọng nói chứa đầy sự uất ức, căm phẫn
           Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ lúc nàng tức giận lại như vậy. Nguyệt Cát quay người bỏ vào trong, mỗi bước chân đều phát ra tiếng giậm. Chính Tư thất thần coi nàng sải bước nhanh vào tửu điếm. Khi bước vào trong, Nguyệt Cát rất bất ngờ khi thấy cảnh tượng ngay bàn của nhóm mình. Mọi người vẫn chưa… ăn! Các món ăn đều đã được bày lên nhưng vẫn y nguyên, chưa ai đụng tới cả. Nàng từ từ đi đến, các bước chân dần như chậm lại. Nguyệt Cát chầm chậm ngồi xuống bàn rồi ái ngại hỏi: “À… tại sao mọi người vẫn chưa ăn vậy?”
           Hồ sư phụ cười sảng khoái: “Chúng ta đang chờ nha đầu ngươi quay lại. Là *tam công tử* (Hoàng Chính Tư) bảo lão gia với chúng ta chờ ngươi. Lần đầu thấy, quả thật rất thú vị!
           *Tam công tử*: Ở đây, Hồ sư phụ gọi vậy là vì họ đang vi phục xuất tuần nên không thể nói thân phận thật sự ra vì có thể sẽ bị thích khách tấn công. Chính Tư = tam công tử, Lộ Kỳ = thất công tử, Hoàng thượng = lão gia, Nguyệt Cát = tiểu thư, Lan Đào và Cẩm Vân = nha hoàn. Những người còn lại = gia nô, lão bộc.
           Nàng dở khóc dở cười, tên này không sợ Hoàng thượng à? Nhưng… nàng cũng hơi ngạc nhiên khi Chính Tư lại như vậy. “Mà…. hình như, hồi nãy mình hơi nặng lời thì phải?”
          Cái ghế bên nàng được kéo ra, Chính Tư khoan thai ngồi xuống. Nguyệt Cát hơi nhíu mày lại rồi quay sang ăn cùng mọi người.
           Xong bữa trưa, Hoàng thượng cùng tất cả đi xem Mạn Đông thêm một lần nữa để biết có gì bất ổn không. Nguyệt Cát đi ngang một cửa hiệu bán quạt, thấy có một cái rất ưng ý liền mua ngay. Cầm cây quạt ngắm nghía, nàng đang định đưa tiền thì từ phía sau, một bàn tay đã chụp lấy rồi trả tiền. Nguyệt Cát giật mình xoay người thì thấy Lộ Thẩm đang cầm cây quạt mà nàng đã chọn rồi đắc ý cười nhìn nàng. Nguyệt Cát khẽ chau mày lại rồi đôi mô đỏ hồng khẽ mấp máy:
           - Trả đây…
           - Tại sao? Là của đệ mua được mà, ai mua được thì của người đó!
           - Nhưng ta đang định mua thì ngươi giựt lấy, có trả hay không? Còn nữa, ta lấy trước.
           - Tỷ tỷ, ai lấy trước không quan trọng. Ai trả tiền trước mới là trọng yếu!
           Trán nàng giật giật nhìn Lộ Thẩm rồi bực mình cất bước bỏ đi. Y mỉm cười nhìn nàng đi xa dần thì bỗng thấy gợn cả sóng lưng. Lộ Thẩm từ từ quay đầu thì khuôn mặt đằng đằng sát khí của Chính Tư đập vào mặt. Y giật bắn mình lùi lại, run run hỏi: “Ca… ca ca! Có… có chuyện gì mà huynh nhìn đệ ghê vậy? – Lộ Thẩm lắp bắp mở miệng.”
           Thanh âm lạnh lẽo không kém phần rùng rợn của Chính Tư vang lên: “Đệ tránh xa nàng ấy ra cho ta… Nếu đệ còn trêu đùa với thân mật với nàng ấy như vậy thì đừng trách ta ác!”
           Nói xong liền quay đầu bỏ đi. Thất công tử ngạc nhiên nhìn hắn rồi nhếch môi lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, một nụ cười ma mị: “Không ngờ tam huynh của mình cũng biết ghen nhỉ? Có lẽ vị nương tử này của huynh sẽ mang lại nhiều điều thú vị nữa đây!”
           Lộ Thẩm lắc đầu thở dài nhìn hắn, y nhanh chóng chạy theo họ. Cẩm Vân đang đi cùng Nguyệt Cát thấy bá tánh đang chạy về phía nào đó liền hiếu kỳ, giật áo một lão tử lại rồi thắc mắc:
           - Xin hỏi mọi người đang đi đâu vậy? Tại sao lại tụ hợp đông người như vậy?
           - Mấy người là từ nơi khác đến đúng không?
           - Đúng!
           - Hứa lão gia ở đây tổ chức ném tú cầu cho con gái độc nhất nhà ông ấy. Vị cô nương này là một đại mỹ nhân của trấn Mạn Đông. Hứa cô nương đã đến tuổi lấy chồng mà không biết nên chọn ai làm tướng công cho con gái mình nên Hứa lão gia tổ chức ném tú cầu cho các nam thanh niên. Giờ ta phải đi để xem đây!
           Cẩm Vân thả ra, lão tử liền cắm đầu đi tiếp. Cô bé khẽ liếc Hoàng thượng rồi hỏi: “Ngải lão gia, chúng ta đi xem được chứ?”
           “Được! Lâu lâu mới có chuyện hay như vậy thì chúng ta đi xem đi!”
           Mọi người đồng ý, cùng cất bước đến Hứa gia. Tới nơi, bá tánh đều chen chúc để xem. Trên lầu, một vị cô nương trẻ tuổi với gương mặt thanh tú mặc một bộ y phục màu đỏ thẩm, là đồ cưới truyền thống của Nam Quốc. Kế bên nàng ta là một lão tử khoảng bốn năm mươi tuổi, y gật đầu chào rồi hô to: “Hôm nay, ta tổ chức ném tú cầu cho Hứa Bạch Liên, con gái độc nhất của Hứa gia. Tất cả việc cưới hỏi đều đã chuẩn bị sẵn. Chỉ cần có người chụp được tú cầu là cưới ngay! Điều kiện là nam thanh niên mười bảy tuổi trở lên và hai mươi lăm tuổi trở xuống. Đồng thời phải là người chưa có thê tử!”
           Người người vỗ tay tán hưởng, Nguyệt Cát cũng hưởng ứng theo. Lần đầu nàng thấy một chuyện thú vị như vậy. Nàng đưa ánh mắt hiếu kỳ không kém phấn khởi nhìn Hứa Bạch Liên.
           Trên lầu cao, Hứa Bạch Liên căng thẳng cầm trái tú cầu màu đỏ hồng. Nàng ta không ngừng mím môi lại, chần chừ một hồi thì bất ngờ thảy trái tú cầu lên. Tú cầu bay lên cao rồi lao xuống dưới ngay, tất cả bắt đầu chen lấn giành giật. Mặt ai cũng dữ dội và căng thẳng. Trái tú cầu bị tưng qua tưng lại làm ai ai cũng hồi hộp vì không biết ai sẽ là người giành được cả. Nó bắt đầu lao tới chỗ Cẩm Vân đứng, cô bé dùng công phu nhảy lên tung tú cầu về phía thất công tử của chúng ta. Lộ Thẩm cũng y chang Cẩm Vân tung về phía người đứng kế bên Nguyệt Cát – Chính Tư. Bất ngờ, tú cầu trúng tay hắn, Chính Tư vốn không để tâm cho đến khi nó đã nằm trong tay. Lộ Thẩm cười cười đắc ý rồi la to: “Đã có người chụp được rồi!”
           Hứa Bạch Liên khẽ liếc người cầm quả bóng tròn màu đỏ. Mặt nàng ta đỏ rựng lên nhưng thoáng nét vui vẻ.  Hứa lão gia thấy tam công tử họ Ngải ăn mặc sang trọng, khuôn mặt tuấn tú liền phấn khởi thẳng lên. Y vui mừng bước xuống dưới, đến gần Chính Tư.
           Đứng trước mặt người này, y cúng không kém phần nể sợ. Khí thế, phong thái đều rất oai phong lẫm liệt! Hứa lão gia vui mừng hỏi: “Vậy cậu sẽ…”
           Chưa kịp hết câu, Chính Tư đã thô bạo ngắt lời: “Đủ tuổi nhưng đáng tiếc đã có thê tử rồi!”
           Nói rồi, hắn kéo Nguyệt Cát đến trước mặt Hứa lão gia: “Đây là hiền thê của ta! Nên kiến nghị ông cho ném lại đi!”
           Y sa sầm, buồn rầu cho ném tú cầu lại. Nguyệt Cát lắc đầu thở dài nhìn Chính Tư, trán khẽ nhăn lại. Nàng quay đầu bỏ đi, chả có gì thú vị hết. Chính Tư đương nhiên là theo nàng ra khỏi đám đông.
           Cẩm Vân với Lộ Thẩm thì vẫn ở trong đó, không ngừng chen chúc. Vẫn giống như hồi nãy, Cẩm Vân không ngừng đánh tú cầu vè phía Lộ Thẩm, còn y thì tung đi hướng khác.
           Một hồi sau, Cẩm Vân cũng mệt hơi nên khinh công ra ngoài, Lộ Thẩm cũng vậy. Hai người một lớn một nhỏ đuổi theo Hoàng thượng. Cẩm Vân thấy Nguyệt Cát liền sán đến gần nàng. Lộ Thẩm cầm quạt phất phất bước lên trên rồi khẽ thì thầm vào tai cô bé:
           - Vân nha đầu, ta hỏi ngươi một việc…
           - Hỏi đi!
           - Tại sao lúc Hứa cô nương ném tú cầu, ngươi cứ tung tú cầu về phía ta?
           - Bẩm thất công tử, tiễu nữ thấy người vẫn chưa có vợ nên muốn tác thành thôi. Với lại, vị Hứa tiểu thư này vừa đẹp vừa xinh, quá hợp với thất công tử của chúng ta đây rồi. – Cẩm Vân cố tình giả giọng như một nha hoàn đang sợ hãi chọ tức Lộ Thẩm.
           - Ngươi!
           Hoàng thượng khẽ cất bước vào một nhà trọ mà Hồ sư phụ đã thuê. Lúc này là giờ Ngọ, giờ ngủ trưa của Hoàng thượng. Lan Đào cùng với Nguyệt Cát và Chính Tư chuẩn bị chỗ ngủ, chăm sóc cho y. Nhưng y bỗng ngã bệnh, Tôn thái y đành phải lên chuẩn đoán. Tôn thái y chuẩn đoán xong, giọng trầm trầm nói với Chính Tư: “Lão gia không sao cả! Người bị cảm, chỉ cần sắc thuốc theo đơn kê của ta là sẽ khỏe lại…”
           Y đang dặn dò thì bỗng ngã quỵ xuống, miệng hộc máu tươi ra. Lan Đào kinh hoàng, vô thức vấu lấy tay áo của Nguyệt Cát và núp sau người nàng. Những người còn lại đã về phòng lập tức chạy tới khi nghe tin Tôn thái y trúng độc, đã tử vong.
           Mọi người quây quanh, Chính Tư sắc mặt trầm trọng khẽ nói:
           - Tôn thái y chết do trúng độc.
           - Y rõ ràng nãy giờ đâu có ăn gì, làm sao trúng độc? Thậm chí cả uống nước cũng không! – Trịnh Mẫn, một vị quan rất được Hoàng thượng sủng ái thắc mắc.
           - Cho nên có thể nói, y bị trúng loại độc qua thời gian mới chết. Lần cuối y ăn uống là vào bữa trưa, khi mọi người ăn cơm. – Nguyệt Cát nhẹ giọng lên tiếng.
           - Đúng vậy! Nhưng tất cả chúng ta đều ăn cơm mà không bị trúng độc nên chỉ có thể tẩm độc trong ly rượu của y. – Chính Tư gật đầu đồng tình với nàng.
           Thanh âm nhẹ nhàng và êm dịu của Nguyệt Cát khẽ vang:
           - Và kẻ hạ độc chỉ có thể là người của tửu điếm đó!
           - Không thể nào! Làm sao có thể biết được ai sẽ uống? – Trịnh Mẫn lên tiếng phản đối.
           - Nếu là người của Đại Thừa Giáo thì chắc chắc người bọn chúng muốn nhắm đến chính là lão gia. Cho nên bọn chúng nhắm đến thái y của chúng ta trước để lỡ lão gia có bị thương, sẽ không ai cứu được.
           - Đúng là vậy nhưng làm sao biết được Tôn thái y sẽ uống ly rượu nào?
           - Trịnh Mẫn, ngươi nhớ lại thử xem? Người mang rượu ra là ai? – Chính Tư ánh mắt sắc xảo nhìn vị quan trước mặt.
           - Người mang rượu ra? Hình như là một tiểu cô nương…
           - Đúng vậy! Nếu là nữ tử thì hoàn toàn có thể hạ độc! Chỉ cần tẩm độc vào móng tay trước rồi khẽ chạm vào rượu là thành rượu độc! Nếu ta nhớ không nhầm thì tiểu cô nương đó đã tận tay đặt rượu xuống cho Tôn thái y. Nam nhân mấy người ai cũng vui vẻ nói chuyện chắc chắn sẽ không để ý tới, thậm chí là nữ nhân chúng ta. Lan Đào, lúc đó muội ngồi bên Tôn thái y nên sẽ có thể biết. Muội nhớ lại thử đi, xem coi có đặc điểm gì nhận dạng tiểu cô nương đó có móng tay dài.
          - Ừm… muội không nhớ nữa. A! Muội nhớ rồi! Lúc cô ta rời khỏi, tay có vô tình đụng phải mu bàn tay của muội. Chắc chắc móng tay rất nhọn nên mới có thể gây ra một chút cảm giác đau cho muội!
           - Vậy là đã rõ, kẻ hạ độc là cô ta. Nhưng giờ phải làm sao đây?
           Hoàng thượng nãy giờ yên lặng nghe, bây giờ mới khẽ lên tiếng, giọng nói có phần yếu do bị bệnh: “Hồ Khang, bây giờ khanh quay lại tửu điếm kiếm tiểu cô nương đó. Tìm được thì bắt về cung giam lại, sau này ta về sẽ hỏi cung. Nhân tiện mang theo Tôn thái y, đưa về nhà y để chôn cất. Bọn ta tiếp tục đi chuyến vi phục xuất tuần này.”
           “Lão gia, nếu thần đi thì ai bảo người?”
           “Khanh cứ đi đi! Bên cạnh ta có biết bao người bảo vệ, hơn nữa còn có bọn trẻ này nữa. Khanh đi đi, không cần phải lo!”
           “Thần nghe lệnh! Giờ thần lập tức đi ngay!”
           Hồ sư phụ cúi đầu chào Hoàng thượng rồi quay đầu bỏ đi nhanh chóng.  Lan Đào cầm đơn thuốc đã kê trên tay, mắt khẽ liếc tất cả và rụt rè: “Vậy giờ… tiểu nữ đi sắc thuốc đây ạ!”
           Lan Đào lập tức chạy đi làm việc vừa nói. Những người cần thiết đều ở lại, còn tất cả đi về. Chăm sóc Hoàng thượng vẫn là những người hồi nãy. Nguyệt Cát khẽ đắp chăn cho y rồi hỏi: “Hoàng a mã, người có muốn ăn gì không? Để con đi làm!”
           “Khỏi đi, ta không đói! Uống thuốc xong sẽ đỡ hơn… Chính Tư, con về nghỉ đi! Ở đây có hai nha đầu hầu hạ ta rồi, không cần con chăm sóc nữa đâu. Đừng coi ta là người già nữa!” – Y khoan thai cười.
           Chính Tư y lời, lập tức lui ra. Nguyệt Cát cùng Lan Đào ở lại chăm sóc cho Hoàng thượng. Nguyệt Cát ở bên y đến đầu giờ Mùi thì buồn ngủ, liền ngáp một cái. Lan Đào thấy thế liền cười nhẹ: “Tiểu thư, người đi nghỉ đi. Ở đây để một mình muội chăm sóc đủ rồi. Vào giờ Dậu thì chúng ta sẽ xuất phát đến thành Lục Phúc nên nếu người không ngủ sẽ không có sức đâu!”
           “Thế còn muội thì sao?”
           Lan Đào cười híp mí: “Không sao đâu ạ! Hồi lúc tiểu thư còn ở Đặng phủ, muội luôn luôn phải thức canh tiểu thư mà, nên muội không ngủ vẫn không sao!”
           Nguyệt Cát đành nhượng bộ, quay đầu về phòng mình. Đến nơi, nàng nằm phịch lên trường kỷ. Hai tay gối lên đầu, đưa mắt nhìn lên sàn nhà mà âu sầu nghĩ: “Không ngờ liên quan tới hoàng cung lại nguy hiểm như vậy… Có lẽ bây giờ là Tôn thái y… nhưng sẽ có một ngày tới lượt mình bị hại. Mình có nên… tiếp tục ở lại không? Nên ra đi… hay ở lại?”


>>SAU>>


        
          






Thứ Ba, 3 tháng 5, 2016

4.

4. Chặn đường cướp của.
 Sau một ngày đường vất vả , ba người đã đi đến một rừng trúc , Tiểu Hổ Tử đi giải quyết vấn đề nho nhỏ của nó , Phong Thiên thấy nó đi rồi , liền ôm chặt Minh Nguyệt :
- Nguyệt
Rồi ấn xuống một nụ hôn.
Đầu lưỡi dây dưa , bàn tay mờ ám lần vào gò hồng đào.
- Phụ thân , mẫu thân , chúng ta đi thôi - Tiểu Hổ Tử kéo quần lên đi ra khỏi bụi.
Hai người vội buông nhau , Phong Thiên trừng mắt nhìn cục cưng nhỏ của nàng.
- Đem nó về - Lạnh lùng buông vài chữ , cục cưng nhỏ đã bị Hắc Y Nương cùng Hắc Y Quân xuất hiện đột nhấc lên , đem thẳng về cho Tử Bạch đang ở kinh thành phê duyệt tấu chương giúp Phong Thiên.
Minh Nguyệt cười , ôm lấy thắt eo phu quân , đầu áp vào ngực hắn , hít một mùi hương thoang thoảng.
Hắn khẽ vuốt mái tóc nương tử :
- Nguyệt , có kẻ đến thăm chúng ta đấy!
Nguyệt gật đầu , dựa vào một bên hông hắn.
Đồng loạt một đám giang hồ phi raMặt mày sát khí bừng bừng.
Minh Nguyệt nhẹ nhàng đếm đếm :
- Ô , Thiếu Lâm này , Cái Bang này , Tiêu Dao này , Võ Đang nữa này . Phu quân , chúng ta có nhiều khách quá.
Phong Thiên một tay ôm chặt thắt lưng , sợ rằng khẽ lỏng tay là nàng sẽ rơi vào nguy hiểm , đôi chân nàng vô cùng yếu ớt.
Một hòa thượng Thiếu Lâm lên tiếng :
- Hai vị thiếu chủ , xin người hãy giao nộp Kim Sa Tàng Thư cho bần tăng.
Cái Bang bang chủ lỗ mãng hét to :
- Kim Sa Tàng Thư là của ta , ai dám đoạt.
- Kim Sa Tàng Thư vốn là của tổ sư phái Tiêu Dao , là ai dám nhận bừa Lam thiếu nữ cùng Ngọc thiếu niên đồng loạt kêu lên , hai người này vô cùng xinh đẹp.
- Võ Đang chúng ta cũng muốn , các ngươi nghĩ sao ? Lam bà bà cũng chống gậy nên xuống đất , mặt đất liền rung chuyển.
Minh Nguyệt liền chắp tay lại :
- Á di đà phật , thiện tai thiện tai , tiểu nữ không biết cái Kim Sa Tàng Thư là cái gì cả , nó ăn được không, dẫn phu thê chúng ta đi ăn được không ?
- Ngươi - Cả đám tức giận nhìn trừng Minh Nguyệt.
Nhưng vừa nhìn kỹ nàng , tất cả đều giật mình.
Hàn Huyết nương tử tức Khuynh Nhan mỹ nhân , vậy kia ắt hẳn là : Hàn Huyết lang quân.
Gặp phải 2 người này , sợ rằng cọng tóc cũng khó đem về.
Phong Thiên nhìn lướt qua : Hòa thượng , Cái Bang bang chủ , Lam thiếu nữ, Ngọc thiếu niên, Lam bà bà , tổng cộng 5 người.
- Đả Cẩu Bổng Pháp - Tiếng hô vang rền trời , Cái Bang bang chủ xông lên , dùng một cây gậy tung chiêu : Ác cẩu lan lộ ( chặn đường chó dữ )
Minh Nguyệt cười hà hà , nói to cho phu quân nghe : “ Đả Cẩu Bổng Pháp áp dụng theo khẩu quyết bát ngôn ( 8 chữ khẩu quyết ) : buộc , đập , trói , đâm , khều , dẫn , khóa , xoay”
Phong Thiên đưa kiếm lên , thanh kiếm còn chưa rút khỏi vỏ.
Minh Nguyệt buông hắn ra.
Hắn vung tay trái lên , nương tử hắn nhẹ nhàng nói từng chiêu cho hắn nghe :
- Dùng lực đánh kiếm vào bên phải của gậy đang chặn ngang đường đi của chàng , tay phải , chưởng vào bên trái gậy , đẩy lùi hắn.
Phong Thiên lập tức vung kiếm giáng xuống bên phải gậy của Cái Bang bang chủ đang giơ ngang mà xông lên , tay phải của Phong Thiên dồn nội lực vào lòng bàn tay , chưởng luôn vào bên trái gậy.
Luồng nội lực mạnh mẽ hất bay Cái Bang bang chủ ra sau.
Cái Bang bang chủ xông tới , tung chiêu  Bổng đả song khuyển ( gậy đánh hai con chó ) , đả cẩu bổng ( gậy đánh chó ) gạt ngang chân Phong Thiên.
- Tung người , chân đạp lên vai hắn.
Phong Thiên đồng loạt làm cùng lúc với lời nói của Minh Nguyệt , chân vừa chạm vào vai của Cái Bang bang chủ , vận lực vào chân ,vai phải của Cái Bang bang chủ đã gãy , vai trái bị nội thương không nhẹ .
Cái Bang bang chủ phá lệ , bỏ luôn ba chiêu thức , dùng chiêu thứ tư trong Cẩu Đả Bổng Pháp : Bổng đả cẩu thủ ( gậy đánh đầu chó ).
Y vung gậy , từ trên giáng xuống đầu Hàn Huyết lang quân , chiêu này vô cùng mạnh mẽ , nhanh như chớp , nhưng núi này cao vẫn có núi khác cao hơn , Di Miêu Thân pháp của Phong Thiên đã giúp hắn lướt sang một bên.

Minh Nguyệt rút từ trong thắt lưng ra một hòn ngọc to bằng đốt ngón tay út , tay vừa uốn lượn một cái , hòn ngọc liền lao về phía trước , đập thẳng vào huyệt Bách hội của Cái Bang bang chủ , hắn liền choáng váng , ngã xuống.

Mọi người chứng kiến mà hoảng hồn , như thế nào nữ nhân này lại biết cách phá giải Đả Cẩu Bổng Pháp ?

3.

3.Du sơn ngoạn thủy.
Một con ngựa trắng , một con ngựa đen , được dẫn vào chuồng ngựa của khách điếm.
Một thiếu nữ áo trắng váy đen được nam nhân hắc y đỡ lấy , bước chầm chậm vào khách điếm , một chú nhóc ba tuổi , luôn miệng suýt xoa : “ Mẫu thân , cẩn thận
Đôi tay ngọc ngà của Phong Thiên vừa vén tấm rèm lên là toàn bộ khách quan trong đó đều ngước lên nhìn.
Ngồi xuống một bàn , Phong Thiên kêu một loạt các món ăn , một hồi sau , hỏi lại Minh Nguyệt :
- Nương tử , còn thiếu gì không ?
- Còn , đậu hũ nhồi thịt xào cà chua. Minh Nguyệt nhấc cục cưng nhỏ lên , để ngồi lên đùi mình.
Tiểu Nhị vội vàng ghi hết lại.
Một vị kiếm khách bước đến , tự động nhấc ghế ngồi xuống , cầm bình rượu Nữ nhi hồng , rót một chén , uống sạch.
Minh Nguyệt lạnh lẽo nhìn hắn , rượu của phu quân nàng mà.
Tiểu Nhị đưa đến một bình nước hoa mơ lạnh.
Nàng liền rót cho mình một chén , cục cưng nhỏ một chén,
Tên kiếm khách kia nhìn nàng một lúc liền cười khả ố :
- Tiểu nương tử , nàng thật xinh đẹp.
Minh Nguyệt đứng dậy , Phong Thiên liền đỡ nàng :
- Phu quân , chàng nói với chủ quầy đem những đồ ăn chúng ta gọi , gói lại rồi đến Bạch Thành , thuê quán trọ sau , cẩu tặc cũng dám nói chuyện với ta , thật mất thể diện.
Tên kiếm khách kia tức giận , đập bàn cái rầm , bàn liền vỡ thành mấy khúc gỗ , Minh Nguyệt đưa tay ôm cục cưng nhỏ , lùi về sau.
Phong Thiên liếc nhìn tên kiếm khách , vung tay , luồng nội lực bùng phát , một chưởng vào ngực tên kiếm khách , khách phun một bụm máu , nội tạng đều đã vỡ nát.
 Mọi người nhìn cặp phu thê này , quả nhiên là cao thủ , thủ pháp này là một loại võ công đã thất truyền : Thần Long trảo
Phong Thiên xử lý xong liền bế Minh Nguyệt lên , Tiểu Hổ Tử lon ton theo sau.
Sau khi an vị trên ngựa , dùng chân thúc một cái , hai con ngựa cùng sải bước phi nước đại.
 Phong Thiên nói to , tiếng hắn bị át trong gió :
- Nương tử , sao không ngồi chung ngựa với ta ?
- Chàng bị hâm à , nếu ta ngồi cùng chàng thì cục cưng nhỏ ngồi đâu đây , nếu ngồi 3 người 1 ngựa thì ngựa sẽ kiệt sức.
- Nàng giận trông mắc cười quá! Phong Thiên nín cười đến mức mặt biến dạng.

Thế rồi cả hai cùng cười , Tiểu Hổ Tử cười theo , rộn ràng cả con đường.

2.

2. Chào , cục cưng nhỏ của mẫu thân.
Nàng vừa bình tĩnh đáp xuống , Tiểu Hổ Tử khoảng 3 tuổi đang đùa nghịch cát một mình , thấy nàng liền giật mình , mém xíu la to.
Minh Nguyệt vội bịt miệng nó lại. Tiểu Hổ Tử dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhân lúc bịt miệng Tiểu Hổ Tử , nàng nhìn xung quanh , đây ắt hẳn là phủ vương của nàng , cảnh vật vô cùng quen thuộc , nàng còn đứng dưới cây đào hồi đó nàng rời đi nữa.
Phủ của nàng ở trên đồi , cách hơi , là hơi thôi nhé , xa hoàng cung , không biết Phong Thiên có ở đây hay không.
Bỗng nhiên , đôi chân run rẩy , nàng liền khụy xuống , không xong , thân thể của nàng đã trở thành thân thể của Minh Nguyệt quá khứ , vì hồi đó bị Vân Nhi đem khóa sắt xuyên qua chân , nên đôi chân dù đã khỏi nhưng cũng rất yếu , khó có thể đi lại.
Tiểu Hổ Tử đột nhiên gỡ tay nàng ra :
- Người là mẫu thân ta , người rất giống bức họa trong phòng phụ thân.
- Đúng rồi , chào , cục cưng nhỏ của mẫu thân.
Thế là một cảnh trùng phùng cảm động đến rơi lệ :
- Cục cưng nhỏ
- Mẫu thân.
Ôm nhau một hồi , Tiểu Hổ Tử mới nói :
- Con dẫn mẫu thân đi gặp phụ thân nhé , người ở trong phòng của mẫu thân.
Thế là một đứa nhóc 3 tuổi dẫn một thiếu nữ 18 tuổi đi vào phòng.
Phong Thiên ngồi đó , hắn vẫn còn trẻ và phong độ , nhưng bao nhiêu nỗi mệt nhọc khắc sâu vào mắt của hắn. Đôi mắt trở nên thâm trầm , sâu thẳm.
Tiểu Hổ Tử không dám lên tiếng , chỉ dám cùng nàng nhìn Phong Thiên.
Hắn bỗng ngước đầu lên , nhìn trừng trừng vào nàng , còn dụi dụi mắt vài cái , rồi chạy lại ôm chặt nàng vào lòng :
- Nương tử
- Phu quân
Ôm chặt nhau hồi lâu mới để ý Tiểu Hổ Tử đang chán ghét nhìn hai người  : “Con dùng để làm cảnh hả hai người ? “
Lúc này Phong Thiên mới đưa tay ôm luôn nó lên , nhẹ nhàng.

Ba người ôm chặt nhau , giây phút tương phùng , nhiều điều rất khó nói.

1.

 1.Đem nàng tỉnh dậy
 Đại loại là khi mở mắt , Minh Nguyệt cư nhiên gặp bác sĩ đẹp giai , áo trắng phất phơ , hắn    còn định đem sắc đẹp của mình dụ dỗ Minh Nguyệt , này đem ánh mắt háu sắc của ngươi quăng nơi khác đi .
Nàng đem một loại khẩu khí lạnh lẽo :
- Ngươi nghĩ ta quan tâm à
Cư nhiên hắn cứng đờ , nàng  mò mò túi , bộ đồ mà nàng mặc khi lúc 12 tuổi xuyên về Ngạo Thiên quốc , tấm thể ngân hàng vẫn còn ở trong đó.
Đem tấm  thẻ , quăng cho hắn rồi thẳng tay đem kim chuyền nước rút ra.
- Á , đau bỏ mẹ!- Lời nói thô tục văng ra khỏi miệng nàng.
Đi thẳng ra khỏi bệnh viện , nàng liên tục nghĩ : “ Ông trời cho ta xuyên làm cái gì , giờ phải quay trờ lại , haizz
Tất nhiên Minh Nguyệt vẫn nghĩ đến cha và mẹ , nhưng thôi , họ cũng coi mình đã chết rồi , quay lại rồi lên báo chi cho mệt , chẳng bằng gửi một cái thư nặc danh.
Nói là thực hiện , loáng một cái là xong.
Trên đường phố , một nữ nhân vô cùng xinh đẹp , áo sơ mi trắng , chân váy xòe màu đen ,
 tóc xỏa dài , vô cùng uyển chuyển bước đi. Nam nhân thèm khát nhìn nàng còn nữ nhân vô cùng ghen tức.
Minh Nguyệt đi trên đường phố , tiện ghé luôn vào một cửa hàng va li , nàng mua hai ba cái.
Mua các trang thiết bị hiện đại như súng ( mua trong chợ đen ) , thuốc men , quần áoNàng không thương tiết bỏ ra mấy vạn tệ. Nhớ đến cái balo hồi đó mình đem xuyên về, súng thì bị Tử Ngân nghịch đến hỏng các chi tiết nhỏ , dây chuyền vàng bị Hạ Hạ cướp chơi, còn những vật còn lại , đương nhiên , mất sạch.
Sau khi sắp xếp đầy đủ , kéo va li đến một khu du lịch sinh thái , đứng trên thác nước , Minh Nguyệt lẩm bẩm đọc tên nước Ngạo Thiên , tay nắm chặt ngọc bội , kéo vali , buông mình xuống thác , luồn ánh sáng lóe lên , víu víu víu.
XUYÊN

Tổng số lượt xem trang