Chương
21 : Dịch bệnh
Vừa mới bước vào thành , các binh sĩ đã nghe mùi hôi thối
kinh người, vội vàng né tránh , lao thẳng vào hoàng cung. Thập Nhất nhăn mặt ,
cũng vội vào hoàng cung tránh nạn , Phong Thiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ duy một mình Minh Nguyệt chịu dừng lại , bảo bốn hộ
vệ của Thiên Kỳ đại ca cho nàng :
- Thanh Uy , Thanh Vũ mau gọi các đại phu cùng dân chúng
lại. Hoàng Đan , Linh Phất , hai em mau dọn
các điểm chẩn bệnh cho ta.
- Dạ
- Bốn thân ảnh màu trắng lao đi.
Chỉ
hai canh giờ sau , rút cục nàng cũng biết đây là dịch bệnh thương hàn.
Được lắm , Quy Môn quốc các người chơi bẩn , đem người bị
nhiễm dịch bệnh vào thành để tiếp xúc với dân Ngạo Thiên.
Nàng vội triển khai kế hoạch , đem phủ nha của mình dọn
sạch sẽ , kết quả được rất nhiều chỗ trống liền sai các binh lính của mình đưa
các bệnh nhân vào phủ , đặt trên các giường tre.
Những nơi chưa bị nhiễm dịch bệnh , nàng dùng tiền của
mình mua lại , đưa những người chưa bị nhiễm dịch bệnh tới đó cách ly. Mỗi bệnh
nhân chỉ có một người thân ở lại chăm sóc.
Thanh Uy phát hiện ra một vùng đất trống vội báo cho Minh
Nguyệt , nàng đồng ý đưa những người còn lại chưa nhiễm thương hàn tới đó ở.
- Đặc biệt chú ý nước uống , thức ăn , gặp những người bị
nhiễm bệnh liền đưa đến phủ nha cho ta , nhớ phải đeo mạng che rồi mới được
tiếp xúc. – Minh Nguyệt dặn dò các nữ y một cách cẩn thận.
Hoàng Đan đã nói với Minh Nguyệt : “ Dịch bệnh này rất nguy
hiểm , lây truyền rất nhanh , nếu muốn diệt mầm bệnh , bây giờ chỉ còn cách đốt
những căn nhà đất của dân đã được tỷ di cư tới vùng đất trống kia.”
Minh Nguyệt liền đích thân gọi binh lính của mình ra ,
tổng cộng hơn 200 người , còn gọi thêm những thanh niên trai tráng chưa bị
nhiễm dịch , mặc đồ kỹ càng , đeo mạng , thực hiện đốt những căn nhà kia…
Tử Ngân bất chấp Thập Nhất có nói gì , chạy ra khỏi hoàng
cung tới chỗ Minh Nguyệt, giúp nàng kiểm soát các hộ dân để xây nhà lại cho họ.
Tử Ngân ra cao kiến : “Nguyệt nhi , tại sao chúng ta
không dùng tro của những căn nhà kia trộn với đất đỏ , xây lại nhà.”
Minh Nguyệt cười trừ : “ Không được , ta không biết trong
tro có còn mầm bệnh không , phòng ngừa vẫn hay nhất.”
Thế là hai nàng sai người đào một cái hố thật lớn , đem
tro của những ngôi nhà kia đổ xuống , kết quả phải đào mười mấy cái hố đường
kính 5 mét mới tiêu hủy hết tro.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét