Chương
20 : Ra trận
Ngày ra trận , binh tướng vì được nghỉ lâu dài mà máu sôi
trào , hò hét lung tung.
Thập Nhất hiên ngang mặc một bộ giáp vàng rực rỡ , còn
được Tử Ngân nâng khăn sửa túi.
Minh Nguyệt nhìn Phong Thiên , hắn mặc giáp bạc lấp lánh.
Gương mặt tuyệt mỹ của nàng mỉm cười , vỗ vai hắn , nhẹ
nhàng nói một câu , vô tình mà làm tim ai đó loạn nhịp :
- Ra trận đi , mạnh mẽ lên , vẫn có người chờ huynh về
đấy.
Phong Thiên nhếch môi , đưa tay ôm lấy Minh Nguyệt , cứ
để vậy thật lâu , thật lâu.
Trước mặt quân xâm lược , Thập Nhất hô to :
- Quân sĩ Ngạo Thiên , đừng để bị những con cẩu dày xéo
dữ dội.
Quân sĩ hô to , xông lên , còn chưa kịp để cho Quy Môn
quốc vương nói gì , chém giết dữ dội.
Nhưng không , quân sĩ Quy Môn quốc thật sự rất nhiều , cứ
như đàn kiến áp đảo những núi bánh ngọt.
Nàng mỉm cười nhẹ , đến lúc ra mặt rồi.
Thân hình mềm mại uyển chuyển di chuyển khỏi hành lang , nàng
vận trên người một bộ y phục dài , đen tuyền.
Vu Minh Nguyệt nàng vừa hoàn thành xong một nguyên tố
pháp thuật nữa , do Tiểu Bạch dạy nàng.
Ngũ hành pháp thuật , liệu ai địch nổi được loại pháp
thuật này ?
Đi đến trên tường thành , mọi người trên đó đều quỳ phục
xuống : “Dạ Nguyệt vương gia”
Nàng phẩy tay, nhìn sơ tình hình trận chiến:
Cánh quân bên phải của Ngạo Thiên đã bị diệt gần hết ,
toán quân khác đã bổ sung vào.
Quân chính giữa của Quy Môn đang gặp khốn đốn nhưng một
toán quân nhỏ đã lách tới gần tường thành Ngạo Thiên , sắp leo lên rồi.
Được , ra tay.
Minh Nguyệt tung người lên , dùng nguyên tố khí giữ mình
trên không trung , nhẹ nhàng đẩy từng dòng pháp thuật ra khỏi máu của mình.
Bùm…
Gần một nửa số quân của Quy Môn bị nổ tung.
Lưu Vân Nhi gào toáng lên :
- Các tư tế , ra tay , ra tay đi.
Minh Nguyệt thở dài , nhìn cô ta.
Chẳng qua là một người thiếu nữ quá tham vọng , không có
thực lực mà ra vẻ ta đây.
Một trận đau nhức truyền đến , ở ngay giữa ngực nàng, một
vết thương kéo dài đến tận xương sườn phải. Nàng la lên :
- Oh sh*t , các người giỡn mặt tôi sai ?
Ở thành lũy Quy Môn…
- Cô ta nói gì ?- Vân Nhi tức giận hỏi.
Một tư tế lễ phép trả lời :
- Công chúa , cô ta nói oh sh*t , có vẻ là triển khai
pháp thuật gì đó.
Nàng tức chết mất thôi, oh sh*t là chửi thề đó biết không.
- Tức tôi chết , các người có biết cái gì là English
không , có biết cái gì là chửi không hả ? – Minh Nguyệt đưa tay quét ngang vết
thương , vết thương lập tức lành lại , miệng thì lảm nhảm.
Nguyên một đám tư tế đen mặt , chúng tôi không biết English
đấy , nhưng hoàn toàn biết chửi là gì.
Một đòn quyết định .
Bùm…
Thành lũy Quy Môn quốc nổ tung…
Trận chiến này , Ngạo Thiên quốc chúng tôi thắng…
Quay về danh sách chương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét