Chương
7 : Giặc xâm lược
Tử Nguyệt sau khi hồi phục cái đầu bị bể nàng cũng chẳng vui vẻ gì , Phong Thiên vào triều cũng đã 10 ngày mà chưa ra , ngày nào nàng cũng ra gốc cây đào buồn rầu mà nhìn trời mây.
Hôm
nay là ngoại lệ , vì hắn đã gửi bồ câu báo nàng biết là hắn sẽ rời thành vào
chiều nay , nàng vội vàng mặc một bộ váy màu trắng đen hài hòa , lao như bay
đến chân tường thành , ở đó , một người đàn ông mặc áo trắng và choàng một cái
khăn quàng cổ bằng lông cáo nhìn nàng 1 cách chăm chú.
Nàng
thất thần , người này thật đẹp , đẹp đến mức có thể phượng hoàng cũng hổ thẹn.
Liếc
sang bên cạnh , một bóng người quen thuộc , khóe mắt rưng rưng , nàng lao như
bay tới :
-
Tiểu ca ca ...!
- A
Nguyệt
Nàng
nằm gọn trong vòng tay hắn , nàng gầy đi rồi , thân thể cũng nhẹ hơn, Phong
Thiên hơi nổi giận vì nàng ko chăm sóc bản thân 1 cách chu đáo.
- Hóa
ra Thiên vương cũng có em gái - Người áo trắng cười khẽ , Phong Thiên vội buông
Tử Nguyệt và giới thiệu :
- Đây
là Nhung vương , trước kia là sư phụ của nàng nhưng hắn ta đã xóa ký ức của
nàng rồi
-
Bạch sư phụ ... - Tử Nguyệt khó hiểu nhìn Nhung vương
-
Ngươi nói thế làm chi ? Nàng không hiểu đấy thôi ! - Nhung vương khoác tay áo .
Tử
Nguyệt liếc nhìn hai người họ rồi tung người phi qua những nóc nhà , thân ảnh
trắng đen hòa vào ánh hoàng hôn nhàn nhạt. Phong Thiên nhìn Nhung vương , hai
người vội nhún chân lao theo Tử Nguyệt
Nơi
nàng đáp xuống lại là : Xuân Mị tửu lâu . Nhung vương bật cười :
-
Tiểu thư khuê các mà cũng vào đây sao ?
Tử
Nguyệt lướt nhanh vào trong , miệng thốt :
-
Hoàng thượng mới ban vương cho ta đấy thôi , ta đâu còn là tiểu thư nữa ?
-
Ban vương , dễ dàng vậy sao ?
Tử
Nguyệt tức khí lên , rút lệnh bài bằng bạch ngọc ra , 4 chữ được khắc mềm mại
trên đấy : Dạ Nguyệt vương gia. Phong Thiên ngạc nhiên lắm , hắn nào mà biết
đại ca hắn lại si tình đến thế , chỉ vì muốn cưới Tử Ngân mà chịu phong vương
cho Tử Nguyệt. Nhung vương sững sờ , ánh mắt đông cứng nhìn trân trân vào lệnh
bài.
Một
căn phòng màu tím , trang trí khá nhiều vũ khí , lại có trân châu gấm vóc lụa
là . bước vào căn phòng là ngửi đc ngay một mùi hương thoảng. Nhung vương và
Phong Thiên đang uống rượu, còn Tử Nguyệt đang nghịch chó con cùng với Thất tỷ
tỷ. Thất tỷ tỷ húy danh là Thất Lưu Hy , là ca nữ bậc nhất kinh thành , da nàng
trắng buốt , ngũ quan tinh xảo , giọng nó ngọt ngào , mùi hương dịu nhẹ , toát
lên vẻ phong lưu mà thùy mị , kiêu ngạo mà cao quý.
Phong
Thiên vương nói ngay một đề tài trên triều đã bàn luận :
-
Quy Môn xưa nay giao hảo vẫn tốt với Ngạo Thiên quốc chúng ta , sao
nay lại trở mặt ?
- Có
lẽ vì Vu Lan quốc xúi , thái tử Vu Lan quốc - Vu Hải rất lợi hại. - Nhung
vương cười khẽ.
Trong
lòng PHong Thiên bỗng nhiên chui ra một gương mặt đáng yêu - Tử Nguyệt :
- Thế
có bao nhiêu quốc gia .?
- Có
6 vương quốc : Vu Lan , Quy Môn , Ngạo Thiên, Nhật Ưu , Anh Ngọc , Ấn Tu.
- Sau
không mời 6 vương tới cùng bàn bạc ? - Thất tỷ bỗng mở miệng.
-
Ngươi là ai mà bất kính thế ? - Nhung vương mỉm cười
- Tỷ
ấy là tỳ nữ của ta ! - Tử Nguyệt khảng khái trả lời.
-
Thật chứ ???? - Thất tỷ cao giọng
Tử
Nguyệt lao ra khỏi phòng , 1 khắc sau nàng quay lại :
- Eo
ui , tỷ giá cao thật .
- Ta
bị bán cho muội rồi - Thất tỷ mặt tươi như hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét