Chương
17 : Đại tiểu thư Kiêu gia
Sau
khi thuyền đi gần 1 tuần lễ , đã hết lương thực và nước ngọt nên lại phải tấp
vào một thị trấn tiếp tế.
Phong
Thiên bước xuống thuyền , mặc hắc cẩm bào , trên mặt đeo mặt nạ bạch ngọc điêu
khắc cực kì tinh xảo.
Một
cô gái , mặt đeo mạng đỏ, khoác phục y huyết sắc , tóc xỏa dài , kiều diễm 3
phần lại mang mị hoặc 7 phần.
Hai
người đi bên nhau , Phong Thiên đưa tay nắm lấy bàn tay của Minh Nguyệt.
Bước
vào một quán ăn bên đường , có vô giang hồ nổi danh.
Nàng
vén rèm lên , mọi ánh mắt hướng về đó , một cô gái mang vẻ mị hoặc lại kiều
diễm thế này bảo sao không nổi bật được.
Hắc Y
Quân chợt nói nhỏ cho Phong Thiên :
-
Chúng ta mua đồ ăn rồi đi nơi khác , ở lại đây gây sự không tốt.
Vén rèm lại bước ra , Minh Nguyệt khẽ kéo ống
tay áo , khẽ khàng lên tiếng :
-
Muội muốn mua quà cho đại ca , coi như là ra mắt.
Phong
Thiên mỉm cười , đưa nàng đi tới một nơi bán tranh thủy mặc.
Hắn
đi một lượt để coi , còn Minh Nguyệt thì đứng cạnh hắn.
Một
cô gái nhan sắc mỹ lệ đi tới cạnh Phong Thiên , đưa tay lấy một bức thủy mặc mà
Phong Thiên đã giơ tay định nhấc lên. Minh Nguyệt khẽ nhướng mày , tay nắm chặt
góc áo của Phong Thiên khẽ dùng lực. Hắn liền giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Minh
Nguyệt , khóe môi khẽ nhếch lên hoàn mỹ.
Kiêu
đại tiểu thư khẽ cười nhẹ , lộ ra mấy phần phong tình , nắm tay Minh Nguyệt ra
giữa phòng , cười to :
-
Người như ngươi , xinh đẹp cũng không có , làm sao mà mê hoặc được Hắc công tử.
Không
xinh đẹp…
Chuyện
này có thật không a ?
Minh
Nguyệt khẽ khàng rút chiết phiến ra , gõ nhẹ lên tay của Kiêu đại tiểu thư,
nghe một tiếng rắc , tay của cô ta đã bị gãy đôi.
Kiêu
đại tiểu thư nén đau , giơ tay còn lại giật mạng che mặt của Minh Nguyệt ra.
Gương
mặt trái xoan , đôi mắt phượng đen láy , hàng lông mày hơi chúc về sau khiến
đôi mắt đượm buồn , mũi cao tựa điêu khắc , môi đỏ tựa chu sa. Da trắng như
bạch ngọc, mái tóc dài xỏa ra , bay nhè nhẹ.
Nàng
hoàn toàn không xinh đẹp , chỉ là kiều diễm mị hoặc và có vẻ đẹp linh động.
Phong
Thiên cười khẽ , lại đem giọng nói lạnh như băng ngàn năm ra dọa Kiêu đại tiểu
thư :
-
Nương tử của ta mà không xinh đẹp sao ? Mắt ngươi bị vấn đề không ?
Kiêu
đại tiểu thư giật mình, hừ lạnh , xoay đi liền có thuộc hạ tiến tới truyền nội
lực làm tay cô ta lành lại.
- Này
, muội thành nương tử của huynh từ khi nào thế , khi nào thế hả ?
Minh
Nguyệt được Phong Thiên bế lên con ngựa bạch được Hắc Y Nương chuẩn bị , hắn
ngồi lên hắc mã.
Đại
Bạch vô cùng đau lòng ngồi trên sàn tàu :
- Hô
hô , vì sao a? Hô hô , ta thực sự thua cái con ngựa trắng kia sao ? hô hô hô…
Hắc Y
Nương khẽ khàng vuốt đầu nó, ây za , cái con sư tử tuyết này quá phiền phức,
còn biết nói chuyện nữa, đây chính là dọa chết người.
Hai
người ngồi ngựa , dạo hết khu phố thì một vũ đài hiện ra.
Giọng
nữ nhân ngọt ngào nói to :
-
Phần thưởng của Vũ đài năm nay là Phượng hoàng cầm , năm xưa được người sáng
tạo ra cổ cầm tạo ra. Vô giá…
Minh
Nguyệt liền đưa tay nắm lấy ngực áo Phong Thiên , cười khẽ , đem vài phần dễ
thương ra dụ :
- Ca
, cho muội thi nhé , để lấy Phượng hoàng cầm về để ca dạy muội.
Phong
Thiên nước mắt chảy dài , nàng từ khi nào lại biết dụ hắn vậy. Đầu khẽ gật một
cái , Minh Nguyệt liền mỉm cười , đưa Phong Thiên tới một cái quán sát ấy.
Một
cô gái vận y phục hồng nhạt , bước lên tỉ thí , đó là Kiêu đại tiểu thư.
Cô ta
múa vô cùng đẹp , còn khéo léo những đường cong cơ thể.
Tiểu
thư đài các thấy có người lên thi liền nô nhau lên thi đến khi một vị cô nương
mặc vũ y màu xanh bước lên đài , chính thức làm các cô gái khác mờ nhạt.
Cô
nương lam y có vẻ đẹp hiền dịu , lại vô cùng dễ thương , phất tay áo múa một
điệu múa.
Áo
xanh làm nàng thật giống một vầng mây dịu dàng uốn lượn.
Kết
thúc điệu múa , nàng làm mọi người bồi hồi chưa dứt khỏi tư tưởng. Cô nương lam
y khẽ khàng nói :
-
Tiểu nữ tên Lưu Vân Nhi , xin yết kiến mọi người , theo như tiểu nữ thấy thì
tiểu nữ là người múa đẹp nhất ở đây , Phượng hoàng cầm chắc chắn là của tiểu
nữ.
Lưu
Vân Nhi thật kiêu ngạo , lời như vậy cô ta cũng có thể nói nhưng tính đến hiện
tại cô ta cũng đã múa đẹp hơn những người đã múa rồi.
Minh
Nguyệt đứng dậy , đưa tay cầm lấy mặt nạ trên mặt Phong Thiên đeo lên mặt, nói
to :
- Còn
ta , ta có thể lên múa chứ ?
- Tất
nhiên thưa cô nương , quý danh cô nương ? – Vân Nhi cười to làm nét đẹp của cô
ta lộ rõ ràng.
- Ta
tên Huyết Sắc Vũ .
- Hóa
ra là Vũ , vậy Huyết Sắc Vũ , mời cô lên trổ tài – Vân Nhi kiêu ngạo phun ra
mấy chữ nhưng vẫn giữ được vẻ đáng yêu.
Bước
từng bước nhỏ , bóng dáng kiên cường bước lên đài . Áo dài màu đỏ , mặt nạ bạch
ngọc , đôi môi đỏ như chu sa , đôi mắt sâu thẳm , bên khóe môi khẽ nhếch lên
thành một đường cong tuyệt mỹ. Nàng khẽ nói :
- Xin
mời vị công tử đằng kia tấu bài gió trăng và đom đóm giúp ta.
- Tại
hạ được gì ? – Phong Thiên đã sớm dùng một chiếc mũ có mạng che đội lên , khẽ
khàng làm khó Minh Nguyệt
-
Công tử sẽ được dạy ta tấu khúc Phượng Hoàng. – Minh Nguyệt đưa tay giơ trước
ngực , khẽ cúi người.
Phong
Thiên liền đưa tay rút tiêu bạch ngọc , khẽ thổi lên.
Tay
áo phất lên liền xuất hiện hai dải lụa đen. Đôi chân cong lên , nhón lên ,
triển khinh công mà tung người.
Dải
lụa mịn màng lượn lờ , tạo thành một đóa hoa bỉ ngạn.
Lại
hoa bỉ ngạn…
Đẹp
biết bao , nhưng khó chạm biết bao , chỉ chủ nhân mới có thể đụng…
Hoa
bỉ ngạn…
Vẻ
đẹp của địa ngục…
Ưu mỹ
thuần khiết biết bao…
Đôi
mắt sâu thẳm kia , khẽ mở to cũng làm mọi người xốn xang , đôi môi kia , khẽ
hát theo điệu nhạc cũng làm mọi người thổn thức.
Đây
là một thánh nữ giáng trần , vô cùng mỹ lệ , lại mang vẻ mị hoặc khó lường.
Phong
Thiên khẽ ngâm nga :
-
Phương Bắc hữu giai nhân , tuyệt thế mị hoặc kiêu sa , nhất cố khuynh nhân
thành , tái cố khuynh nhân quốc , trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc , giai nhân nan tái
đắc.
Dịch :
Giai nhân ở phương bắc
Đẹp tuyệt thế , mị hoặc lại kiêu sa
Ngoảnh đầu , làm nghiêng thành
Liếc mắt , làm nghiêng quốc
Giai nhân xinh đẹp khó gặp lại…
( ta dịch bậy đó , cho nó hoa mỹ lên )
Mọi
người vỗ tay, Phong Thiên vừa dứt tiếng ngâm thì điệu múa của Minh Nguyệt cũng
kết thúc , nàng lại cất tiếng ca , ca lại bài thơ một cách tự nhiên khiến mọi
người ngẩn ngơ.
Khó
kiếm được mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhu thế này.
Vân
Nhi tức tối vì biết mình không thắng nổi cô nương tên Huyết Sắc Vũ kia.
Cô ta
tiến lại gần , con dao găm roẹt qua mặt nạ.
Phong
Thiên liền vung roi ngựa cuốn vòng eo của Minh Nguyệt đem nàng thu về lòng.
Mặt
nạ bạch ngọc bị chẻ đôi , rớt xuống sàn kêu keng một cái.
Nếu
lúc nãy Phong Thiên hắn không cuốn Minh Nguyệt vào lòng thì khuôn mặt tuyệt mỹ
của nàng đã bị phá hủy.
Gương
mặt kiều diễm lộ ra khiến mọi người ồ lên kinh ngạc , vẻ đẹp này còn hơn cả vẻ
đáng yêu của Lưu Vân Nhi nữa.
Phượng
hoàng cầm được nội lực của ai đó hạ xuống bên cạnh Phong Thiên , hắn bế Minh
Nguyệt lên , đi về thuyền còn Hắc Y Quân liền cầm lấy đàn , đi phía sau.
Minh
Nguyệt còn ráng la to :
- Cám
ơn món quà tạ lỗi của đại ca nhé.
Mọi
người mém ngất đi , hóa ra đây là em gái của Vu Thiên Kỳ , chủ nhân của Phượng
hoàng cầm – phần thưởng của lần so tài Vũ Đài này.
Thiên
Kỳ à Thiên Kỳ …
“Đại ca nghĩ là một cái Phượng hoàng cầm vô
giá này có thể chuộc lỗi sau, để xem muội muội này trừng trị anh thế nào ?”-
Minh Nguyệt vô cùng không hảo cảm mà nghĩ thầm.
Quay về danh sách chương
Quay về danh sách chương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét