Chương
16 : Đệ nhất cướp biển đoạt bảo bối của Thiên vương
Hai ngày nay , Minh Nguyệt chăm chỉ luyện kiếm , áo đỏ
lướt qua lướt lại vô cùng bắt mắt lại lọt vào tầm mắt của Phong Thiên. Hắn vô
cùng nhàn nhã nằm phơi nắng trên thuyền, hưởng thụ đến mức sợ rằng hắn không
phải là vương gia mà là hoàng đế a~
Một cái thuyền to bơi lại gần thuyền chiến của Cổ Cư Lạc.
Minh Nguyệt thu kiếm lại. Phong Thiên bay đến cạnh Minh Nguyệt , chỉ đứng cạnh
nàng không nói lời nào.
Trên boong thuyền bên kia , một nam tử xinh đẹp , vận y
phục , lại khảng khái tiếp nhận ánh mắt căm ghét của Minh Nguyệt.
Hắn cất tiếng , giọng oang oang :
- Tại hạ Đệ nhất cướp biển của Định Hải dương xin yết
kiến hai vị. Qúy danh hai vị là ?
- Tên của chủ nhân ta ngươi không cần phải biết , người
chỉ muốn biết ý của ngươi là gì thôi. – Hắc Y Quân nhàn nhạt trả lời.
- Ta chỉ muốn đưa thánh nữ đi.
Nói rồi , hắn búng ra một hạt kim cương đen vào người của
Minh Nguyệt, ý tứ muốn mua nàng.
Hắc Y Nương đem chén trà bạch ngọc Phong chủ nhân chưa
uống hết lia về phía kim cương. Chén trà tiếp nhận viên kim cương , nội lực vẫn
chưa tản hết lại bay về phía Hắc Y Quân, hắn khó khắn lắm mới giữ vững được
chén trà, lại phun ra một bụm máu đen.
Minh Nguyệt giật mình , quay người đi định đỡ Hắc Y Quân
, hắn dù sao vẫn nhỏ hơn nàng a.
Một dải lụa tung tới , bắt lấy eo nàng, đem nàng cuốn qua
thuyền của Đệ nhất cướp biển Định Hải dương.
Phong Thiên vốn chờ nàng qua con thuyền kia rồi thi triển
khinh công đem nàng ôm vào lòng và giết sạch đám người không biết điều kia.
Bỗng khói bay mù mịt, con thuyền của Đệ nhất cướp biển Định
Hải dương biến mất như không có xuất hiện.
Phong Thiên mặt lạnh đi , dám cướp người con gái của hắn
sao, nhưng đây chính là : “ Nhẫn thuật khói của Giang Kỳ đảo”
Ắt hẳn đây chính là thuộc hạ của Vu Thiên Kỳ.
- Tận lực đem thuyền tiến tới Giang Kỳ đảo – Hắn lạnh
lùng ra lệnh
Hắc Y Nương và Hắc Y Quân lạnh lẽo nhìn nhau : Phong chủ
nhân tức giận rồi, vì Nguyệt chủ nhân bị bắt đi.
Cả đêm hắn chỉ đứng trên mũi thuyền , một lòng nghĩ đến
Minh Nguyệt.
Nàng có sao không ?
Nguyệt…
Trên thuyền Đệ nhất cướp biển Định Hải dương, khung cảnh
náo loạn đến mức loạn lòng người.
- Ngươi ngươi , ngươi ăn hiếp ta…- Bộ dáng Đệ nhất cướp biển Định Hải dương nước mắt chảy dài , té
ngả dưới đất , đúng chất một bạn thụ nho nhỏ.
- Á
à, chọc giận ta , ta không biết sẽ có hậu quả gì ?- Minh Nguyệt một chân đạp
lên đùi của Đệ nhất cướp biển Định Hải
dương , miệng thì sỉ vả hắn
- Cô
ta là tu la a~. – Nguyên một đám thủy thủ la lên.
Minh
Nguyệt rất không vui , chu mỏ lên , chỉ vào từng đứa :
- Để
xem ta xử lý các ngươi như thế nào ?
Kết
cục , mỗi đứa thủy thủ đều bị cá mập đùa giỡn , vài đứa hồn phách đã lên mây
rồi , mấy đứa còn lại mồm hét toáng lên , thân thể không ngừng giãy khỏi đám
dây trói :
-
Tiên nữ , người thả chúng ta ra a.
Minh Nguyệt
mặc kệ , nàng tiến vào phía trong thuyền.
Hiện
trước mắt nàng là một con sói tuyết cao hơn 1m4 , lười biếng bị xích vào cột gỗ
khắc đầy bùa chú.
Con sư
tử tuyết vừa thấy nàng liền cất tiếng :
-
Thánh nữ Thập Nguyệt giáo Vu Minh Nguyệt , ngươi mau thả ta ra đi.
- Ơ ,
người biết ta à ? – Minh Nguyệt ngạc nhiên vô cùng , còn ngồi xuống trước mặt
con sư tử tuyết.
- Ta
còn biết các đời trước của thánh nữ Thập Nguyệt giáo nữa , đời đầu tiên là Vu
Âu Na , các đời tiếp theo đều họ Cổ , chỉ có ngươi là Vu Minh Nguyệt , đời họ Vu
, cứ mười đời lặp lại họ này và kết thúc. Ngươi là đời thứ mười của thánh nữ
Thập Nguyệt giáo và là đời cuối cùng. – Con sư tử trắng mỉm cười
-
Ngươi là sủng vật của đại ca ta à ?
-
Không , ta là sủng vật của các đời thánh nữ. Chủ nhân , ngươi hãy lấy máu ở chu
sa trên trán ta , bôi vào mặt trăng dưới mắt ngươi.
Minh
Nguyệt làm theo lời sư tử tuyết , dùng trâm chích một cái lên chu sa đỏ , máu
đào chảy ra , nàng dùng tay quệt một ít rồi bôi lên mặt trăng trên bọng mắt
phải , mặt trăng bỗng tràn ra khắp mặt nàng , hình thành một đóa hoa bỉ ngạn
trên má phải , rồi lại tràn xuống bờ vai thon thả , cuống hoa cứ thế uốn lượn ,
đến khi nối được với cuống hoa của hoa bỉ ngạn ở lưng mới dừng lại . Tất cả
bừng sáng rồi biến mất.
Minh Nguyệt a một tiếng, sư tử trắng lại nói
tiếp :
- Khi
ngươi thi triển pháp thuật mới hiện hoa bỉ ngạn đỏ lên thôi, ngươi đừng sợ. Ta
từ đây sẽ dạy pháp thuật và kiếm thuật cho ngươi. Cổ Cư Lạc đã dặn ta rồi.
- Sao
mẹ ta lại biết ngươi ? – Minh Nguyệt ngạc nhiên
- Bà
ấy là thánh nữ đời thứ chín mà , có khả năng tương thông với ta. Nhưng mà ngươi
đã là thánh nữ đời thứ mười , nên giờ ta chỉ tương thông với ngươi thôi.
- Để
ta nghĩ xem…- Minh Nguyệt nghĩ trong đầu ra một số chuyện.
Sư tử
trắng cười ha ha : “ Ngươi nhớ tên tiểu tử lắm sao , dùng máu phá giải chú
thuật trên cột , thả ta ra rồi ta sẽ đưa ngươi đến tìm hắn”
Minh
Nguyệt nhất định tuân theo, dùng dao găm chích một cái vào đầu ngón tay , quẹt
lên cột gỗ. Các ấn chú sáng lên rồi mất luôn.
Minh
Nguyệt cười cười :
-
Nhưng trước khi ta rời khỏi cái thuyền này ta phải làm một chuyện đã.
Sư tử
tuyết chở Minh Nguyệt về đến thuyền của Phong Thiên.
Phong
Thiên bế Minh Nguyệt xuống , ôm vào lòng thật chặt , mọi người hết lời vui mừng
, mở tiệc chiêu đãi sư tử , cho nó thật nhiều thịt tươi.
Tên
sư tử trắng được Minh Nguyệt đặt cho là : “ Tiểu Bạch”
Sư tử
trắng Tiểu Bạch mặt đen thui , tại sao , ngươi không đặt là Đại Bạch mà nhất
thiết phải là Tiểu Bạch chứ.
Giang
Kỳ đảo…
Một
chiếc thuyền từ xa tiến lại , chính là thuyền của Đệ nhất cướp biển Định Hải
dương.
Vu
Thiên Kỳ mém nữa phun hết rượu trong miệng ra khi thấy Đệ nhất cướp biển Định
Hải dương thuộc hạ giỏi nhất cùng đám thủy thủ bị chính tiểu muội muội Vu Minh
Nguyệt mặc đồ con gái , bôi son trét phấn đỏ chót.
Tiểu
muội muội này rất tinh quái a.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét