CHƯƠNG 2 - HOÀN
Ngọn đèn nhỏ tàn lụi
Vì sao nàng bỏ đi? Bỏ đi đến nơi nào?
Hai vấn đề này vẫn làm hắn khó hiểu, hắn không biết, chỉ có đi khắp nơi tìm nàng, liên tục thất vọng, lại liên tục tìm kiếm. Trước đây hắn từng hỏi A Chước, vì sao phải giúp hắn báo thù, A Chước cười nói: "Loài người các ngươi khi sống có tâm nguyện, yêu quái cũng muốn có a".
Chỉ là hắn không biết, tâm nguyện của A Chước cuối cùng là cái gì.
Khi rời khỏi dốc Bách Lý, Thượng Quan Kỳ Hoa lần lượt đi tới những nơi hắn đã cùng A Chước đi qua, mỗi gốc cây ngọn cỏ lại gợi lên những kí ức ngọt ngào, nhè nhẹ mà vương vất trong lòng không tan.
Hắn đi qua rừng sâu trong núi, nhớ đến A Chước vui vẻ dạo chơi trong dòng suối nhỏ, lại nghĩ lúc hắn nằm nghỉ trong miếu hoang, nghe bên ngoài miếu tuyết rơi rào rạt, còn A Chước ngồi bên kia đống lửa, kể cho hắn nghe chuyện thú vị ngày hôm đó, cõi lòng một mảnh trống vắng lạnh lẽo, phủ mờ lên kí ức. Hắn đi ngang qua phố làng chơi, nghe thấy trên Hồng Lâu, tiếng ca nữ ngâm nga phiêu theo gió, lại nhớ đến A Chước ở bên tai hắn nghêu ngao xướng khúc "Thấu cốt tương tư gian ..."
Lúc đó A Chước có lẽ không ngờ tới, một ngày kia, Thượng Quan Kỳ Hoa vốn ngây ngô, mộc mạc lại ngày ngày đắm chìm trong nỗi tương tư xuyên đến tận tim ...
Mỗi ngày đều là chờ mong rồi lại thất vọng.
Tháng chạp năm Nguyên Vũ thứ tám, Thượng Quan Kỳ Hoa đến chùa Thiếu Lâm. Hắn vào bái kiến trụ trì, vị hòa thượng thần thái vẫn bình thản, đạm mạc như năm đó. Hắn hỏi ông có từng gặp qua cô nương áo hồng cùng tham gia đại hội trừ ma năm đó hay không.
Hòa thượng chỉ bình thản lắc đầu.
Thượng Quan Kỳ Hoa rũ mắt. "Võ đài trừ ma đại hội năm đó, ta có thể đi xem hay không?"
"Thượng Quan thí chủ xin cứ tự nhiên".
Hai năm trước, Thượng Quan Kỳ Hoa cùng A Chước rời dốc khỏi Bách Lý, hắn một lòng gia nhập võ lâm để báo thù, hắn có tiền, có võ công, nhưng không có người đi theo ủng hộ — ngoại trừ A Chước. Hắn muốn gây dựng thanh danh cho bản thân, nhằm sau này tiện việc chiêu mộ nhân tài giúp sức, thế nhưng hoàn cảnh trước đây của hắn hoàn toàn không đủ để tạo uy phong. Chính lúc đó, Thiếu Lâm Tự đứng ra thành lập trừ ma hội, kêu gọi anh hùng võ lâm cùng nhau bàn bạc đại sự diệt trừ Ma giáo.
Thượng Quan Kỳ Hoa không nghĩ ra cách nào khác, liền bị A Chước nắm lấy cánh tay, "Đi, chúng ta cũng đi"
Hắn hơi hoảng, "Ta, ta không phải là hào kiệt ..."
"Tin ta đi, ngươi hiện giờ có thể vượt trên cả võ lâm". A Chước vỗ vai hắn nói, "Đi. chúng ta đi mua một ít xiêm y cho ngươi".
Sau đó, hắn bị A Chước mặc lên người một bộ đồ trắng, phong thái tiêu diêu, khi đại hội trừ ma diễn ra được phân nửa, hắn đột ngột xuất hiện giữa võ đài. Vẻ mặt hắn vẫn điềm đạm như trước, nhìn bốn phía xung quanh, thấy tất cả đều là những đại hiệp uy danh chấn động một phương, nghĩ đến phải thể hiện trước mặt những người này, hắn tự nhiên muốn im lặng mà lui ra.
Đúng lúc đó, A Chước dẫn đến một giáo đồ ma giáo, thẳng tay ném xuống dưới chân võ đài, cao giọng nói: "Đây là Đường chủ Ngự Phong Đường của Ma giáo, chính là lễ vật công tử nhà ta đưa đến ra mắt chư vị".
Tên Đường chủ kia đích xác là bị Thượng Quan Kỳ Hoa bắt được, hắn chỉ là nghe theo A Chước nói, tiến lên, vỗ nhẹ vào đầu hắn, sau đó tên Đường chủ liền hôn mê. Thượng Quan chưa bao giờ biết, người trong Ma giáo lại yếu ớt như vậy, hay là dó thân thể hắn đã mạnh hơn nhiều so với trước đây ...
A Chước vừa dứt lời, tất cả đều ồ lên.
Trụ trì Thiếu Lâm là người lên tiếng trước tên, "Xin hỏi đại danh của thiếu hiệp?"
Hắn chậm rãi nói: "Thượng Quan Kỳ Hoa".
Những người ở đây chẳng mấy ai biết tới môn chủ một môn phái nhỏ như vậy, tất nhiên tò mò quay sang hỏi nhau. Thấy không có người biết đến hắn, trụ trì lại hỏi: "Xin hỏi ngài thuộc môn phái nào?"
A Chước đứng bên cạnh vuốt vuốt khóe miệng, Thượng Quan ngầm vận nội lực, từ trong miệng bật ra tiếng cười nhạt, "Hừ".
Chỉ một âm tiết ngắn gọn, nhưng khiến cho mọi người xung quanh bất mãn, A Chước trợn mắt nói dối: "Công tử nhà ta từ trước đến nay không thích người khác tra hỏi gia thế".
Cao thủ, dù sao vẫn có điểm kì dị. A Chước chỉ nói có vậy.
Trụ trì lại nói: "Xin hỏi thiếu hiệp hôm nay đến tận đây vì việc gì?"
Thượng Quan Kỳ Hoa nói đơn giản: 'Chiêu binh mã, diệt Ma giáo". Hắn nói "diệt", không phải "đẩy lui", cũng không phải "xua đuổi". A Chước bình thản nhìn hắn, không nói gì.
"Tiểu tử ngông cuồng". Một đại hiệp trên dưới 40 tay cầm đại đao, đứng lên, "Mọi người ở đây vì sao phải làm binh mã cho ngươi?"
A Chước xoa xoa chân mày. Thượng Quan Kỳ Hoa chỉ nhướn mi, "Hm?", ngữ điệu thoát ra, chỉ thấy có khinh miệt, lại cực kì khiêu khích.
A Chước lạnh lùng nói: "Nếu ngươi thấy bất mãn, sao không cùng công tử nhà ta giao đấu?". Thượng Quan Kỳ Hoa nhìn Thanh Long đao trên tay hắn, trong mắt hơi có chút e ngại.
Người kia nghe vậy, nhún người nhảy lên võ đài. Thượng Quan theo bản năng muốn lùi về sau, A Chước ở sau người nhẹ nhàng đẩy hắn, sau đó hung hăng cắn chặt môi. Hắn cực kì bất đắc dĩ, da đầu run lên, vận đủ nội lực, cùng lúc "hừ" nhẹ một tiếng.
Đối phương sững người, lặng im quan sát Thượng Quan một lát, bỗng nhiên cười nói: 'Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao! Ta Đại Đao Vương cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ của ngươi!"
Thượng Quan nhìn hắn chăm chú, lại quay đầu nhìn A Chước, nàng chỉ đắc ý nhìn lên trời, lè lưỡi cười nghịch ngợm.
Võ hiệp thần bí Thượng Quan Kỳ Hoa, tại đại hội trừ ma bắt đầu có thanh danh.
Từ đó, tên của hắn trở thành bốn chữ Ma giáo sợ nhất.
Chỉ là mọi người không biết, sau trừ ma hội, hắn bị "thị nữ" sỉ mắng một trận: "Hừ! Nhìn ngươi xem! Đại hiệp cái gì! Có loại đại hiệp nào vừa mới lên đài thì run như vậy không? Ngươi sợ cái gì chứ?!"
"A Chước". Khi đó hắn chỉ nhìn nàng, không biết nên nói gì, "Ta rất cao hứng". Hắn ôm lấy A Chước, tựa đầu bên gáy nàng, "A Chước, A Chước". Cứ thế gọi liên tục.
A Chước thở dài một tiếng: "Ngươi hiện giờ chỉ giống con chó muốn được vuốt ve". Nói rồi cũng ôm lấy hắn, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai.
Thượng Quan Kỳ Hoa vẫn còn nhớ, ngày đó, đôi tay mềm mại vỗ về làm cho hắn say mê.
Hôm nay, hai năm sau, hắn lại lần nữa đứng trước võ đài, không mang trong lòng thù hận, không bị mọi người chú ý mà run sợ, chỉ có ánh nắng cùng gió lạnh giữa đông quất vào mặt hắn.
"A Chước". Hắn đứng giữa võ đài trống không thầm gọi tên nàng. Trong trí nhớ, sau khi hắn thành danh, A Chước cũng ít khi ở cạnh hắn. Hắn vội vàng báo thù, vội vàng tiễu trừ Ma giáo, mỗi khi quay đầu lại đều có bóng dáng hồng nhạt đứng ở phía sau, yên lặng mà nhìn hắn, cười tươi rạng rỡ.
Dần dần, hắn cho rằng nàng ở cạnh hắn là điều đương nhiên.
Cho dù thế nào, A Chước vẫn đứng đó.
Hiện giờ nhớ lại, Thượng Quan Kỳ Hoa mới giật mình, hắn đối với A Chước, thì ra vô tâm như vậy.
Tâm can hắn rối loạn, giống như một thứ cỏ dại mọc tràn lan, nhưng không thể quét sạch.
Hắn chưa từng tặng nàng cái gì, ngay cả trâm cài tóc cũng chưa từng, cũng chưa bao giờ lưu lại dấu ấn gì bên người nàng. Nếu là rời đi như vậy, có lẽ nàng rất nhanh sẽ quên hắn.
Thượng Quan Kỳ Hoa nắm chặt Lăng Tiêu kiếm, đôi mày nhíu chặt, một nửa là đau đớn, nửa khác là hối hận.
Hắn vốn ngốc nghếch, đơn giản lại chậm chạp, bị quên đi cũng đáng. A Chước thông minh như vậy, từ lâu đã vẽ xung quanh hắn một vòng tròn, đem sinh mệnh hắn giam cầm trong đó, khắp nơi lưu lại vết tích, từ nhỏ như thanh Lăng Tiêu kiếm, đến lớn như giúp hắn báo thù, thậm chí ngay cả suy nghĩ của hắn, tất cả đều là giọng nói của nàng.
Thấu cốt tương tư, tương tư thấu cốt. Hắn nghĩ, đau lòng như vậy, đều là đáng đời.
Năm Nguyên Vũ thứ 9. Nơi nơi đều là sum họp đón năm mới.
Thành Lạc Dương vừa trải qua một trận mưa tuyết, cả dãy phố dài phủ một màu trắng như lụa. Nam tử đội mũ mang một thanh kiếm bước ở đầu đường vắng vẻ. Trong một ngày đoàn viên vui vẻ thế này, một mình bước đi khiến người ta không khỏi tò mò về hắn.
"Nguy rồi nguy rồi!". Một người áo xanh chạy tới, trong lúc rối loạn va phải Thượng Quan Kỳ Hoa, đồ vật ôm trong tay rơi cả xuống đất. "Ai ya, ai ya, làm thế nào đây! Làm thế nào đây!". Người kia cuống quít cúi xuống nhặt nhạnh đồ đạc rơi vãi khắp nơi.
Hắn cũng khom người giúp đỡ, nếu hắn vừa rồi không thất thần, đương nhiên sẽ không bị xô đẩy dễ dàng như vậy. Vừa lúc cúi xuống, hắn đột nhiên sững người, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người nam tử đang nhặt nhạnh.
Hương hoa đào, vào thời điểm này ở Lạc Dương, làm sao có được hoa đào ...
Người áo xanh vừa nhặt xong đồ đạc trong tay, cũng không để ý tới Thượng Quan ở bên cạnh, vội vàng chạy đi mất hút.
Hắn không để lỡ một giây, lập tức đuổi theo người nọ.
Người đó không biết mình đang bị theo dõi, chạy qua vài con hẻm nhỏ, đi vào một căn nhà nhỏ bình thường.
Thượng Quan do dự một chút, cuối cùng lẳng lặng lẻn vào nhà, chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ, hắn nhìn vào bên trong, nhưng không thấy ai. Hắn trong lòng kinh ngạc, chần chừ vài giây rồi đẩy cửa đi vào.
Căn phòng trống rỗng, không có người ở, hắn đi vào phòng trong, phút chốc ngẩn người, trên mặt giường một tấm ván gỗ rất lớn đã bị mở, bên trong là cầu thang sâu hun hút, không biết thông tới đâu.
Hắn bỗng dưng cảm thấy hi vọng, tự giác cẩn trọng, từng bước một, theo cầu thang đi xuống phía dưới.
Lối đi bên dưới rất dài, lại rất giống địa cung Trần quốc. Hắn mỗi bước đi về phía trước, nỗi mong chờ lại càng lúc càng mạnh, đi tới tận cùng lối đi, cảnh tượng trống trải trước mắt khiến tim hắn phút chốc đập loạn, chiếc giường hàn ngọc lúc trước hiện giờ phủ một lớp đất mỏng, một cành hoa đào mảnh khảnh, yếu ớt cắm ở trong đất.
"A ... A Chước". Mặc dù cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng hắn không kìm được mà gọi tên nàng.
"Ai nha". Nam tử vừa nãy bận rộn bên giường hàn ngọc giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Thượng Quan Kỳ Hoa, hắn tựa hồ kinh hãi, "Ngươi cũng vào được?"
Thượng Quan đưa mắt nhìn quanh mật thất, không có người hắn muốn tìm, lúc này mới nhìn đến người nọ. Hắn cười cười với Thượng Quan, "Hạnh ngộ a hạnh ngộ, A Chước cũng có kể về ta với ngươi, ta là thái tử Trần quốc".
Thượng Quan Kỳ Hoa hỏi lại. "Người con nói lắp của thổ hào kia?"
Điệu cười trên mặt thái tử Trần quốc phút chốc cứng đờ, hắn cúi đầu chửi rủa một hai câu, đến lúc ngẩng lên vẫn tươi cười như cũ. "Sau khi làm xác sống ta không còn nói lắp nữa. Nhưng chẳng qua chỉ là nói một từ hai lần mà thôi".
"A Chước đâu?". Thượng Quan không thèm để ý đến hắn.
Thái tử buông tay nói: "Vừa mới đánh ta một trận, sau nói muốn đi tìm ngươi, giờ chạy mất rồi".
Thượng Quan giật mình, không hiểu rõ lời hắn nói.
Thái tử gãi đầu, "Dù sao cũng là ta sai lầm, hồi đó nghe nói giáo chủ Ma giáo bị chém, ta liền tò mò chạy đến xem sao, đến nơi vừa lúc thấy yêu thụ hoa đào nghìn năm trước, ta thấy nàng không có nội đan, lại có vẻ sắp chết đến nơi, liền hảo tâm đem nàng trở về trồng ở trong nhà. Thật là khổ cực, vì nàng, ta còn tự mình đi lấy chân thân của nàng, lại còn đem cả giường hàn ngọc đi nữa. Mất bao nhiêu công mới hồi phục được cho nàng, vậy mà lại bị mắng một trận, nhờ thế ta mới biết chuyện của hai người. Nhưng mấy ngày nay nàng vừa rời được khỏi giường, liền làm loạn lên muốn đi tìm ngươi, ta không cho phép ... nàng liền đánh ta một trận rồi bỏ chạy".
Thượng Quan đã hiểu một ít, nhưng càng hoang mang hơn, "Nội đan là gì? Mà sao lại sắp chết?"
"Ngươi còn không biết sao?". Thái tử nhướn mi, "Theo lý thuyết ngươi đã phải chết một lần rồi". Hắn chỉ chỉ vào ngực Thượng Quan, "Tim của ngươi bị Ô Nha yêu đâm thủng một lỗ, là A Chước dùng nội đan tu luyện ngàn năm của nàng giúp ngươi hồi sinh, nhờ thế cứu được ngươi một lần".
Thượng Quan chỉ nghe bên tai "choang" một tiếng, trong chốc lát ngây người.
"Thế nhưng yêu quái không có nội đan tự nhiên không sống được bao lâu, nàng có thể cùng ngươi xuôi ngược hai năm quả thật bản lĩnh rất lớn. Nếu không gặp được ta ...". Thái tử bắt đầu khoe khoang trở lại.
Thế nhưng lời hắn nói không vào nổi tai Thượng Quan Kỳ Hoa.
Nội đan ... thì ra vì vậy mà hắn có thể mạnh lên như vậy chỉ sau một đêm, cũng vì vậy mà A Chước đột nhiên muốn giúp hắn đi báo thù, bởi vì biết bản thân chẳng sống được bao lâu, cho nên, muốn khi còn sống nhìn thấy hắn hoàn thành tâm nguyện sao?
Thực sự là đồ ngốc.
Đau xót đâm vào tận tim, hắn một tim đè lên ngực, lại càng hận chính mình.
"A Chước ở đâu?"
"Ai biết được, nhưng đêm nay là Tết Nguyên Tiêu, trong thành có hội hoa đăng, nha đầu đó có lẽ thích đi chơi ..."
Không đợi thái tử nói xong, Thượng Quan Kỳ Hoa xoay người biến mất.
"Hừ, cả một đám toàn là vong ân phụ nghĩa!". Thái tử tức tối, giậm chân bất mãn.
Hội hoa đăng Nguyên Tiêu kéo dài suốt dọc dãy phố, ngay cả trời đêm cũng sáng rực như ban ngày. Mỗi người đi chơi hội đều mang theo nụ cười rạng rõ, không khí tràn ngập hạnh phúc.
Hắn không còn đội mũ, thay vào đó khoác một tấm áo trắng, chỉ vì A Chước từng nói, quần áo như vậy, rất dễ khiến người khác chú ý. Hắn đi vào giữa biển người, ánh mắt mang âu lo đảo quanh tìm kiếm.
Bỗng nhiên, hắn sững người, trước một quầy bán đèn lồng bên đường, một dáng người hồng nhạt thu hút toàn bộ tâm trí hắn. Giờ khắc này hắn căng thẳng như cô gái sắp về nhà chồng. "A Chước!". Hắn đi như chạy, vội vàng kéo tay người kia, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạ đó, hắn từ vui mừng như điên chuyển thành thất vọng, "Xin ..."
"Thượng Quan Kỳ Hoa!"
Một tiếng hét lớn đập vào tai hắn. Nghe thấy tiếng nói kia, hắn cả người cứng đờ, nhất thời không dám quay đầu.
"Ngươi, muốn tự mình chặt tay hay muốn ta giúp ngươi?". Ngữ điệu lạnh lùng, tức giận cùng đố kị rõ mồn một. Thượng Quan mím môi, cuối cùng buông tay cô nương kia ra.
Hắn hắng giọng, giống như đứa trẻ con xấu hổ, sợ hãi mà quay đầu lại. Trong giây lát ánh mắt họ gặp nhau, ánh đèn lặng yên xung quanh tựa hồ biến thành vô số đốm sáng mờ ảo, trôi đi nhanh chóng. Chỉ có hình dáng của nàng phản chiếu trong mắt hắn.
"A Chước ..."
"Đừng gọi ta!". A Chước giận dỗi bỏ đi, Thượng Quan lập tức đuổi theo, vội vàng mà hơi thô bạo bắt lấy tay nàng, lôi kéo nàng vào lòng.
Hô hấp dồn dập không ngừng lại được, hắn không biết nên nói thế nào, vô số yêu thương mong chờ dồn nén bấy lâu, cuối cùng đọng lại thành câu nói, "Ta tìm nàng lâu quá rồi".
A Chước không hiểu được, "Ta không phải mới ngủ một giấc sao, ngươi chạy đi đâu tìm ta?"
"Ta tìm nàng lâu rồi ..."
Lâu đến nỗi gần như quên mất chính mình.
A Chước tuy rằng không hiểu, nhưng cũng thoải mái vỗ vỗ lưng hắn, "Thả lỏng một chút. Ta ở đây, sau này không đi mất là được".
Thượng Quan chỉ có trầm mặc. Hắn nghĩ, nếu như quay ngược lại thời điểm gặp A Chước, như vậy giờ này hắn có lẽ cũng không biết, chính mình mắc nợ nàng thế nào.
Trước mặt mọi người ôm nhau lâu như vậy, người qua đường xung quanh cũng chú ý, cho dù da mặt dày như A Chước cũng phải đỏ mặt, nàng cân nhắc một chút rồi nói: "Thượng Quan Kỳ Hoa, ngươi nếu lưu luyến ta như vậy, hay là cưới ta đi".
Hắn ngây ngốc, choáng váng.
Cảm giác này, giống như lúc A Chước cúi đầu hôn hắn, lúc đó tim hắn cũng muốn nhảy khỏi lồng ngực.
A Chước thấy hắn không có phản ứng, không khỏi buồn phiền nói: "Chúng ta ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, ngươi muốn cao chạy xa bay sao?"
"... Không muốn". Hắn đỏ mặt, nhẹ nhàng nói.
Hay nói đúng hơn, là cầu còn không được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét